Thời gian trôi thật nhanh, Tết này nữa là đúng ba năm dài, nó không gặp lại Tùng. Có lẽ anh quá bận rộn nên đã quên mất từng có nó trong đời. Ngày đầu tiên nó biết anh là qua sự giới thiệu của một người bạn, nhưng lần gặp gỡ đầu tiên ấy đâu thể làm nó để tâm đến... Tình cảm của nó xưa nay chỉ là một đêm ân ái, dù thỏa mãn hay không, sáng hôm sau nó đã là một người khác, nhiều người bảo rằng nó "bạc", mà nó không "bạc" làm sao được? Đời nó chuyện buồn nhiều hơn chuyện vui. Nhờ vào cái ngoại hình dễ thương, nó có rất nhiều người trong giới theo đuổi, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn lại "quất ngựa truy phong" thế mà còn bảo nó bạc tình. Nó tự cười với mình, rồi nhìn ra phố, nhìn dòng người đi nhanh trên phố, nó tự nhủ biết đâu họ may mắn hơn nó. Tình yêu chỉ là hai từ ngắn ngủi dễ phát âm nhưng khó hiểu vô cùng! Hôm nay nó có hẹn... Ngược xuôi trên con đường đông đúc, Tùng cố gắng đế
HÃY SỐNG THẬT VỚI CHÍNH MÌNH