Skip to main content

Trở lại

Cây trái chỉ chín, quả hạt chỉ mẩy tròn khi được hấp thụ đủ cái lạnh của sương giá. Cuộc sống cũng vậy, chỉ tươi đẹp và đầy ý nghĩa khi đã nếm trải những nỗi buồn đau...


Nó ngồi đó bên nấm mồ vừa mới đắp, khuôn mặt ráo hoảnh, đôi môi tái nhợt, mấp máy và mím chặt. Khẽ khàng, một ngọn gió heo may, nó lại gào lên từng tiếng thê lương, ảo não: "Mẹ...! Mẹ ơi...!". Hoàng hôn buông dần, nó chìm vào trong đêm...



Mưa. Những cơn mưa bất chợt ùa về trên phố. Nước mưa đầm đìa trên mặt, thấm vào làm mắt cay xè và trong tiếng sét ầm ầm, nó vẫn bước những bước chân vô định. Có một con người khác bên trong đang bắt nó phải đi. Nó đang đói thuốc. Cho dù bầu trời này có sập xuống đi nữa nó cũng phải đi. Để cướp, để trộm, để kiếm ra cái gì đó có thể mua được heroin trong lúc này. Còn mọi thứ khác đều vô nghĩa. Bắt gặp một đứa bé bán vé số dạo, cơ thể nó như được tiếp thêm nguồn sinh lực. Nó bay ào đến, giật phăng giỏ xách rồi chạy một mạch vào con hẻm... Trong đời con nghiện, chỉ có khoảng thời gian ngắn ngủi chừng một giờ sau khi phê thuốc là có được những suy nghĩ đúng đắn phần "người". Thời gian còn lại, nhất là khi đói thuốc, phần "con" chiếm nhiều hơn. Sau khi phê, được trở lại phần "người", sự ân hận và day dứt trong nó chợt ùa tới. Nó bật khóc, khóc cho những tội lỗi mà nó đã gây ra, khóc cho bản thân nó đã lớn mà chưa khôn, đổ hết công ơn cha mẹ xuống sông xuống biển. 



Qua một năm ở trại cai nghiện với ý chí và nổ lực không biết mệt mỏi nó đã dần rời xa được nàng tiên nâu. Trước vành móng ngựa, nó lãnh tiếp án hai năm tù giam. Ngày đầu đặt chân vào trại giam B4 - Tây Ninh, nhìn thấy trại giam được cách ngăn với bên ngoài bằng một bức tường xám xịt cao 3-4m, phía trên là những lọn kẽm gai loằn ngoằn, nó nghĩ mình sẽ không có ngày trở về. Sau khi học tập nội qui của trại giam, toàn bộ tù nhân mới được phân về đội trồng cây. Một ngày mỗi người phải đào 50 cái hố để trồng cao su. Bây giờ trời bắt đầu vào mùa khô nên thời tiết ở nơi này rất nóng, thế nên chỉ mới đào được ba lỗ trồng, người nó vã mồ hôi như tắm, miệng thở phì phò, đến lỗ thứ tư thì nó không thể chịu được nữa, hai chân run run, mắt hoa lên rồi gục ngã... Toàn thân nó như bay bổng, bên tai nó có muôn vàn lời nói nhưng nó cảm nhận được một giọng nói ấm áp đến kỳ lạ, giọng nói mà sau này mỗi khi đêm về nằm trong căn phòng giam chật chội nó lại nhớ, lại ước ao, lại trông thời gian trôi qua nhanh. 



Sau khi xuất viện về lại trại giam. Do điều kiện sức khỏe, nó được cán bộ trại bố trí cho công việc dọn dẹp phòng công vụ. Và thật không thể ngờ đây lại là điều may mắn mà cuộc đời ban cho nó. Nó được gặp anh, người có giọng nói làm thổn thức con tim bé nhỏ của nó. Ngày lại ngày trôi qua, nó nhận ra nếu vắng anh cuộc đời nó sẽ trở nên vô nghĩa nhưng khi trở về với thực tại, nó lại trách mình là kẻ mơ mộng viễn vông. Bởi nó biết giữa anh và nó là một hố sâu ngăn cách. Anh! đường hoàng là một cán bộ trại giam, còn nó chỉ là một thằng tù, một con nghiện không hơn không kém. Nhưng tình yêu mỗi ngày một lớn trong trái tim nó đã lấn át mọi ý nghĩ thực tế, nó quyết định: cho dù có là tình yêu đơn phương đi chăng nữa, nó sẽ không bao giờ từ bỏ và hình bóng anh sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất cho cuộc đời nó...



Nhờ cải tạo tốt, không vi phạm kỷ luật, nó được giảm án ba tháng. Ngước nhìn cổng trại giam lần cuối, nó quay bước. Hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Có tiếng xe thắng gấp phía sau lưng, từ phía sau giọng nói quen thuộc vang lên :



- Lên xe anh chở về! 



Bất ngờ quá đỗi, nó đứng như trời trồng, hai mắt tròn xoe ngước nhìn anh... 



- ...cán...bộ...

- Là anh chứ! bây giờ em đã là một công dân bình thường rồi mà.
- Em...
- Lên xe nào cậu bé!



Như một người máy nó leo lên xe, tim nó như muốn vỡ tung ra ngàn mảnh. Nó không thể ngờ sẽ có giây phút này...



- Em ngạc nhiên lắm sao!? Anh biết và hiểu những gì em đã chịu đựng trong những tháng ngày qua...thật sự anh rất khâm phục ý chí vươn lên sau khi ngã của em... 

- ... 

- Anh biết em đang nghĩ gì... Anh đã suy nghĩ rất kỹ và quyết định đưa em về nhà anh sống. Anh sẽ cố gắng tìm cho em một công việc để em trở về hòa nhập với đời thường. 

-...



Nó úp mặt vào lưng anh và khóc to thành tiếng



- Em... anh chở dùm em đi thăm mẹ...nha anh!



Trong cái nắng chiều vàng rực, bóng hai người đàn ông ngã dài trên những lối mòn trong nghĩa trang. 

Tại nơi này gần tám năm trước, nó một thằng bé vừa tròn 17 tuổi đã thiếp đi trong đau đớn để rồi sau đó lang thang, phiêu bạt khắp chốn, làm đủ mọi nghề để kiếm sống và trước bức tranh sáng tối của cuộc đời nó đã bước đi lạc lối. Nó thương mẹ nó bao nhiêu thì hận người cha dượng độc ác - người đã đẩy mẹ con nó vào bước đường cùng bấy nhiêu... Nhiều lúc trong trí óc non nớt của nó đã hiển hiện lên ý nghĩ "trả thù", song bằng cách nào thì nó chưa nghĩ đến. Nhưng đó lại là điều may mắn cho nó bởi suy cho cùng nếu nó "trả thù" thì đó lại là một tội lỗi lớn không thể gột rửa. 



Tìm được mồ mẹ nó quỳ sụp xuống, nó khóc như chưa từng được khóc... Sau những mất mát, trả giá quá lớn và trước nghĩa tình mà cuộc đời đã dành cho nó, anh tin những giọt nước mắt dẫu muộn màng của nó là chân thật.



- Khóc đi em... anh chỉ cho em khóc một lần này nữa thôi đấy!...



Xuân đến. Bầu trời khoác lên mình một chiếc áo rực rỡ. Mới đó mà đã hơn ba tháng từ khi nó bước chân về đến ngôi nhà này. Nó chẳng bao giờ nói ra, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, nó thầm cảm ơn anh đã chở che, đã mở rộng vòng tay yêu thương để đón nhận một người như nó. Anh đã tạo cho nó một cơ hội tốt để nó trải qua nghịch cảnh của cuộc sống, anh đã tiếp thêm sức mạnh và niềm tin để nó trở về với cuộc sống đời thường. Đôi lúc nó tự hỏi: "Không biết trong hàng triệu ngăn của trái tim anh, có bao nhiêu ngăn anh dành cho nó!?". Đối với nó thì tất cả mọi ngăn đã lấp đầy...



Nó cảm nhận một bàn tay thô ráp đang vuốt ve gương mặt nó; từng luồng hơi ấm đang phả vào gáy nó. Phản xạ tự nhiên nó quay người lại, trong ánh sáng lờ mờ, nó nhận ra anh. Nguồn cảm xúc như dòng điện lan nhanh khắp người và như một thỏi nam châm, hai đôi môi gắn chặt; để rồi hai thân thể quyện lấy nhau, đê mê, bất tận, vỡ òa... Không ngập ngừng, không bối rối, có chăng chỉ là chút hồi hộp. Đơn giản, bởi vì nó yêu anh! Đơn giản bởi nó nhận ra: nó và anh, hai con người cùng chung một "thế giới".



Trên đường 30/4 thị xã Tây Ninh, có một tiệm hớt tóc nữ lúc nào cũng đông khách. Nhiều người khách quen lớn tuổi mỗi lần đến làm đầu đều hỏi: "Chừng nào cho chị ăn bánh hồng đây?" hay "Có định lấy vợ không đấy, đã qua nửa đời người rồi còn gì?"... Người thanh niên ấy chỉ mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc!

Comments

Popular posts from this blog

Tiếng chàng hiu

Chiều hôm nay một tiếng chàng hiu buồn Rớt xuống lòng ta vũng bùn nước đọng Vài gợn nhỏ lăn tăn dấu sóng Lim dim khép lại hững hờ Tiếng chàng hiu buồn như giữa cơn mơ Có đó chợt liền không đó Cả tiếng dế lẻ loi trong vệ cỏ Cũng mơ hồ ngắt quãng chờ mong Bùn trăm năm đã đóng cặn đáy lòng Ta nói ta cười mà ta không biết Đời giỏi thật những say mê hơn thiệt Ta một mình, một nửa... nơi nao?

Trai đẹp Á - Âu

[ [

Anh đi

Sao anh lại đi hôm nay Chưa Đông mà đã cắt lòng, lạ chưa? Anh không đến tự ngày xưa Anh đi chọn buổi cơn mưa cận kề Trời buồn chớp giật lê thê Thu còn mê mãi sao về hỡi Đông… Anh về anh có buồn không Khi không có chút nắng hồng tiễn chân Khoảng xa, cứ cách xa dần Mấy sông, mấy núi, mấy đèo dần xa… Em xin làm hạt mưa sa Thấm trên vai áo theo anh về cùng!