Mưa. Cơn mưa giông đầu mùa hạ đang bao trùm Phố núi. Những dòng nước đỏ ngầu đang lao mình trên phố, chúng cuốn đi tất cả khối bụi khổng lồ đã quyện chặt không khí suốt sáu tháng nay. Sáu tháng - quảng thời gian không dài không ngắn nhưng cũng đủ cho tôi một người đàn ông vừa tròn tuổi trung niên biến thành một kẻ ngoại tứ tuần.
Hôm ấy tôi có việc phải đi công tác Yaly, giữa đường trời lại trút cơn mưa xối xả, tấp được vào hiên nhà bên đường thì người tôi đã sũng ướt. Đứng trú mưa cùng tôi lúc này rất nhiều người, đủ giới tính, đủ lứa tuổi. Mỗi người mỗi vẻ: người thì cười nói tự nhiên, người thì bồn chồn hai chân đứng mà như múa, người thì chép miệng than thầm...đang suy nghĩ miên man thì một chiếc xe thắng gấp trước mặt tôi. Lại một người trú mưa, nhưng ánh mắt tôi không thể rời người ấy... tôi chưa kịp định thần thì:
- Cho em đứng với nhé!
- ... Em cứ tự nhiên...
Người ấy đưa tay vuốt lấy những giọt nước trên mặt. Ôi! Khuôn mặt thanh tú làm sao, vầng trán vuông cao rộng, đôi chân mày rậm quét ngang và đôi mắt long lanh tựa hồ hai viên ngọc quý. Một cách rất tự nhiên chàng trai đưa tay cởi áo, từng hạt nút nhanh chóng rời khỏi khuy... tôi như bị thôi miên bởi làn da bánh mật, bộ ngực săn chắc đang nổi lên hai nốt đỏ hồng. Vắt khô áo, em mặc lại chỉnh tề rồi cất tiếng:
-Anh làm gì mà nhìn em giữ vậy?!
-Anh... à... tại anh thấy em giống một người bạn...
-Thật vậy hả....
-Ừ!... em tên gì vậy, em bao nhiêu tuổi, nhà em ở đâu, đang đi học hay đã đi làm...?
- Anh hỏi gì mà như hỏi cung vậy! Em tên Tuấn Anh, 26 tuổi, làm ở Bưu điện tỉnh, nhà ở Hoa Lư...còn anh?
- Anh tên Dương, là giảng viên của trường Cao đẳng Sư phạm Gia Lai.
- Ồ! Vậy là em đang được tiếp chuyện với một nhà giáo... nhìn anh em đoán chừng 30 tuổi, chưa vợ, đang sống một mình đúng không...
Tôi khá bất ngờ trước câu nói không sai của em, tôi đùa:
- Em có làm thêm nghề thầy bói không đấy...
Em nở miệng cười lộ ra hai hàm răng trắng đều thẳng tắp, hàng ria phớt xanh, cái nháy mắt cười tinh nghịch...một lần nữa làm tôi chết lặng.
- Thôi em có việc phải đi trước đây, mưa kiểu này chắc kéo dài đến tối.
Em lên xe khẽ gật đầu chào và phóng nhanh về hướng nội thành. Giật mình tôi gọi với theo nhưng bóng em mất hút. Trở lại thực tại tôi chỉ biết trách mình, sao khi nãy không xin số điện thoại của em, hay lên xe chạy theo em... suy nghĩ ấy cứ theo ám ảnh tôi suốt cả tuần.
Thứ bảy, không có tiết đứng lớp, tôi nằm ngủ ráng. Khoảng 7 giờ chuông điện thoại reo vang, quờ tay nhấc chiếc điện thoại thì đầu dây bên kia một âm thanh trầm ấm cất lên:
-Em chào thầy!
-Em là...tôi bật ngay dậy... sao em biết số điện thoại của anh?!
-Vậy mới gây sự bất ngờ cho anh chứ... anh rãnh không đi uống cà phê với em!
Rời khỏi khu tập thể, tôi xiết ga bay về phía Hoa Lư. Em đứng trước cổng đưa tay vẫy, nhoẻn miệng cười thật tươi. Trong tia nắng sớm gương mặt em ánh lên vẻ đẹp diệu kỳ. Em lên xe, hai tay vịn vào hông tôi và giục:
-Đi thôi anh!
Kể từ hôm ấy tôi và em đã yêu nhau. Một tình yêu mà xã hội đang lên án. Tình yêu mà tôi phải trả giá bằng tất cả: sự xa lánh của đồng nghiệp, sự trêu trọc của sinh viên, sự can thiệp thái quá của Ban giám hiệu nhà trường và gia đình...nhưng tôi đã có em! Tôi yêu em thế nào, chỉ có tôi và em mới hiểu, mới cảm nhận hết được sự ngọt bùi hoan hỷ, sự tê tái đê mê và trên cả là niềm hạnh phúc vô bờ. Và chính tình yêu ấy đã thắp lên ngọn lửa "Đan-Kô" trong tôi, để tôi đối mặt với chính mình và xã hội. Thế nhưng , tình yêu ấy mong manh quá, ngắn ngủi quá, nó chỉ như một cơn gió lướt qua, khẽ khàng làm rung ngọn cỏ...
Như thường lệ vào dịp cuối tuần chúng tôi cùng đi dã ngoại với đám bạn. Hôm ấy, y hẹn tôi đến nhà em. Sao hôm nay nhà em đông người đến vậy, kẻ ra người vào tấp nập. Sắc mặt mọi người có vẻ...linh tính mách bảo có chuyện gì đã xảy ra với em chăng. Tôi không thể tin vào mắt mình, tôi hét lên nhào đến ôm chầm lấy thân thể em đang dần nguội lạnh, tôi khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc và lịm dần bên em.
Có cảm giác như tôi đang bay bổng. Người ta đang khiêng tôi đi đâu thế này. Không! Tôi phải được ở cạnh em trong giây phút cuối. Đừng, xin mọi người, tôi cầu xin mọi người đừng chia rẽ chúng tôi. Tôi cố rướn mắt nhưng không gian đen quánh, cố vùng vẫy, sao toàn thân nặng trĩu. Không biết tôi ở trong trạng thái ấy bao lâu. Khi mở mắt, tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh. Tuấn Anh...Tuấn Anh! Tôi vùng dậy nhưng không tài nào nhấc mình lên được và tôi lại ngất đi...
-Dương!...Dương!... tỉnh dậy đi con...con đừng làm mẹ sợ. Mẹ xin lỗi! Cũng vì mẹ mà con ra nông nỗi này... nếu như mẹ không ngăn cản... con ơi...
Tiếng khóc, tiếng gọi của mẹ đã kéo tôi tỉnh lại.
-Mẹ...
Mẹ tôi đang ôm mặt khóc, nhìn gương mặt bao đêm thức trắng lòng tôi lại quặn thắt niềm đau.
-Mẹ, Tuấn Anh sao rồi hả mẹ...
-Hôm nay mở cửa mả con à, cái thằng sao mà dại dột quá...
Em xa tôi thật rồi ư! Em đi vào thế giới vĩnh hằng làm gì khi chúng mình chưa thỏa nguyện. Em biết em ra đi như vậy có giải quyết được gì chăng. Sao em không giữ tròn lời hứa rằng: Chúng mình sẽ kiên quyết đấu tranh để giành lại công bằng cho thế giới thứ ba. Tuấn Anh ơi! sao em ra đi một cách vô thức như vậy chứ. Em tự vẫn để trốn chạy sao em... Anh biết gia đình em, gia đình anh và cả xã hội chưa hiểu được chúng ta nhưng tất cả là tương lai phía trước. Không! trong chuyện này anh mới là kẻ tội đồ, một kẻ chỉ biết nói lời yêu thương ngọt ngào nhưng không cảm, không hiểu được nỗi khổ của người mình yêu. Em! Xin em hãy tha thứ cho anh ngàn lần em nhé!
Mưa. Mưa vẫn rơi đều trên phố. Trên bàn thờ, em vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt thương yêu...
Hôm ấy tôi có việc phải đi công tác Yaly, giữa đường trời lại trút cơn mưa xối xả, tấp được vào hiên nhà bên đường thì người tôi đã sũng ướt. Đứng trú mưa cùng tôi lúc này rất nhiều người, đủ giới tính, đủ lứa tuổi. Mỗi người mỗi vẻ: người thì cười nói tự nhiên, người thì bồn chồn hai chân đứng mà như múa, người thì chép miệng than thầm...đang suy nghĩ miên man thì một chiếc xe thắng gấp trước mặt tôi. Lại một người trú mưa, nhưng ánh mắt tôi không thể rời người ấy... tôi chưa kịp định thần thì:
- Cho em đứng với nhé!
- ... Em cứ tự nhiên...
Người ấy đưa tay vuốt lấy những giọt nước trên mặt. Ôi! Khuôn mặt thanh tú làm sao, vầng trán vuông cao rộng, đôi chân mày rậm quét ngang và đôi mắt long lanh tựa hồ hai viên ngọc quý. Một cách rất tự nhiên chàng trai đưa tay cởi áo, từng hạt nút nhanh chóng rời khỏi khuy... tôi như bị thôi miên bởi làn da bánh mật, bộ ngực săn chắc đang nổi lên hai nốt đỏ hồng. Vắt khô áo, em mặc lại chỉnh tề rồi cất tiếng:
-Anh làm gì mà nhìn em giữ vậy?!
-Anh... à... tại anh thấy em giống một người bạn...
-Thật vậy hả....
-Ừ!... em tên gì vậy, em bao nhiêu tuổi, nhà em ở đâu, đang đi học hay đã đi làm...?
- Anh hỏi gì mà như hỏi cung vậy! Em tên Tuấn Anh, 26 tuổi, làm ở Bưu điện tỉnh, nhà ở Hoa Lư...còn anh?
- Anh tên Dương, là giảng viên của trường Cao đẳng Sư phạm Gia Lai.
- Ồ! Vậy là em đang được tiếp chuyện với một nhà giáo... nhìn anh em đoán chừng 30 tuổi, chưa vợ, đang sống một mình đúng không...
Tôi khá bất ngờ trước câu nói không sai của em, tôi đùa:
- Em có làm thêm nghề thầy bói không đấy...
Em nở miệng cười lộ ra hai hàm răng trắng đều thẳng tắp, hàng ria phớt xanh, cái nháy mắt cười tinh nghịch...một lần nữa làm tôi chết lặng.
- Thôi em có việc phải đi trước đây, mưa kiểu này chắc kéo dài đến tối.
Em lên xe khẽ gật đầu chào và phóng nhanh về hướng nội thành. Giật mình tôi gọi với theo nhưng bóng em mất hút. Trở lại thực tại tôi chỉ biết trách mình, sao khi nãy không xin số điện thoại của em, hay lên xe chạy theo em... suy nghĩ ấy cứ theo ám ảnh tôi suốt cả tuần.
Thứ bảy, không có tiết đứng lớp, tôi nằm ngủ ráng. Khoảng 7 giờ chuông điện thoại reo vang, quờ tay nhấc chiếc điện thoại thì đầu dây bên kia một âm thanh trầm ấm cất lên:
-Em chào thầy!
-Em là...tôi bật ngay dậy... sao em biết số điện thoại của anh?!
-Vậy mới gây sự bất ngờ cho anh chứ... anh rãnh không đi uống cà phê với em!
Rời khỏi khu tập thể, tôi xiết ga bay về phía Hoa Lư. Em đứng trước cổng đưa tay vẫy, nhoẻn miệng cười thật tươi. Trong tia nắng sớm gương mặt em ánh lên vẻ đẹp diệu kỳ. Em lên xe, hai tay vịn vào hông tôi và giục:
-Đi thôi anh!
Kể từ hôm ấy tôi và em đã yêu nhau. Một tình yêu mà xã hội đang lên án. Tình yêu mà tôi phải trả giá bằng tất cả: sự xa lánh của đồng nghiệp, sự trêu trọc của sinh viên, sự can thiệp thái quá của Ban giám hiệu nhà trường và gia đình...nhưng tôi đã có em! Tôi yêu em thế nào, chỉ có tôi và em mới hiểu, mới cảm nhận hết được sự ngọt bùi hoan hỷ, sự tê tái đê mê và trên cả là niềm hạnh phúc vô bờ. Và chính tình yêu ấy đã thắp lên ngọn lửa "Đan-Kô" trong tôi, để tôi đối mặt với chính mình và xã hội. Thế nhưng , tình yêu ấy mong manh quá, ngắn ngủi quá, nó chỉ như một cơn gió lướt qua, khẽ khàng làm rung ngọn cỏ...
Như thường lệ vào dịp cuối tuần chúng tôi cùng đi dã ngoại với đám bạn. Hôm ấy, y hẹn tôi đến nhà em. Sao hôm nay nhà em đông người đến vậy, kẻ ra người vào tấp nập. Sắc mặt mọi người có vẻ...linh tính mách bảo có chuyện gì đã xảy ra với em chăng. Tôi không thể tin vào mắt mình, tôi hét lên nhào đến ôm chầm lấy thân thể em đang dần nguội lạnh, tôi khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc và lịm dần bên em.
Có cảm giác như tôi đang bay bổng. Người ta đang khiêng tôi đi đâu thế này. Không! Tôi phải được ở cạnh em trong giây phút cuối. Đừng, xin mọi người, tôi cầu xin mọi người đừng chia rẽ chúng tôi. Tôi cố rướn mắt nhưng không gian đen quánh, cố vùng vẫy, sao toàn thân nặng trĩu. Không biết tôi ở trong trạng thái ấy bao lâu. Khi mở mắt, tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh. Tuấn Anh...Tuấn Anh! Tôi vùng dậy nhưng không tài nào nhấc mình lên được và tôi lại ngất đi...
-Dương!...Dương!... tỉnh dậy đi con...con đừng làm mẹ sợ. Mẹ xin lỗi! Cũng vì mẹ mà con ra nông nỗi này... nếu như mẹ không ngăn cản... con ơi...
Tiếng khóc, tiếng gọi của mẹ đã kéo tôi tỉnh lại.
-Mẹ...
Mẹ tôi đang ôm mặt khóc, nhìn gương mặt bao đêm thức trắng lòng tôi lại quặn thắt niềm đau.
-Mẹ, Tuấn Anh sao rồi hả mẹ...
-Hôm nay mở cửa mả con à, cái thằng sao mà dại dột quá...
Em xa tôi thật rồi ư! Em đi vào thế giới vĩnh hằng làm gì khi chúng mình chưa thỏa nguyện. Em biết em ra đi như vậy có giải quyết được gì chăng. Sao em không giữ tròn lời hứa rằng: Chúng mình sẽ kiên quyết đấu tranh để giành lại công bằng cho thế giới thứ ba. Tuấn Anh ơi! sao em ra đi một cách vô thức như vậy chứ. Em tự vẫn để trốn chạy sao em... Anh biết gia đình em, gia đình anh và cả xã hội chưa hiểu được chúng ta nhưng tất cả là tương lai phía trước. Không! trong chuyện này anh mới là kẻ tội đồ, một kẻ chỉ biết nói lời yêu thương ngọt ngào nhưng không cảm, không hiểu được nỗi khổ của người mình yêu. Em! Xin em hãy tha thứ cho anh ngàn lần em nhé!
Mưa. Mưa vẫn rơi đều trên phố. Trên bàn thờ, em vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt thương yêu...
Comments