Skip to main content

Nhóc ghét anh!

“Anh có biết rằng Nhóc ghét anh lắm không? Ghét ngay từ buổi đầu gặp mặt. Người đâu mà vô duyên tệ, ai có quen đâu mà bảo rằng hình như đã gặp nhau ở đâu rồi?

Mặc kệ Nhóc ngơ ngác không hiểu ở đâu ra anh chàng lạ hoắc thế này thì anh đã nheo mắt ra cười trêu chọc, kịp khoe cái răng khểnh trêu người làm “ai đó” ngẩn ngơ mất mấy giây!…

“Ghét của nào trời trao của nấy!”. Vậy mà trời lại trao Nhóc cho anh (lời anh nói). Nhóc dẫu môi cong cớn: “ Còn lâu nhé!”. Anh phì cười, búng nhẹ hều vào cái mũi hếch kênh kênh: “Vậy thì thôi để anh đi tìm người khác!”. Nhóc xịu mặt xuống mà anh tưởng như trời sắp nổi mưa rào, đôi mắt chưa chi đã ngân ngấn nước…

Anh làm Công an - quen rèn luyện trong môi trường kỷ luật. Nhóc hễ có làm gì sai là hăm dọa đánh đòn. Nói thế chứ có bao giờ dám đánh đâu, chỉ nhẹ nhàng phân tích cho Nhóc hiểu. Biết rõ vậy mà Nhóc vẫn “cứng
đầu”, chỉ giỏi được cái mè nheo và mít ướt…

Đều cùng sinh ra ở một tỉnh nghèo miền Tây nhưng số phận lại đưa đẩy cho anh và Nhóc gặp nhau nơi mảnh đất Sài Gòn. Rồi lại bắt đầu yêu nhau nơi cao nguyên phố núi đầy nắng gió. Đến cách tỏ tình của anh cũng ngộ. Để ý Nhóc từ lâu rồi mà cũng không thèm dám nói tiếng nào. Đến khi Nhóc gợi ý thì đỏ mặt chối bay chối biến.

Vậy mà… ai đã đòi cõng Nhóc đi trên con dốc núi khi Nhóc than mỏi chân. Ai đó đã cố ăn giùm Nhóc chén cơm khi Nhóc ăn không nổi. Ai đó đã len lén “thơm” lên tóc của Nhóc khi Nhóc ngủ quên, ai đó đã run run nắm tay Nhóc khi Nhóc chưa cho phép…

Chẳng thể nào Nhóc có thể quên được đôi mắt anh, đôi mắt nồng nàn, đôi mắt mà Nhóc cứ ngỡ rằng nó sẽ dõi theo Nhóc suốt cuộc đời và mãi mãi…

Vậy mà… Ngày Nhóc ra trường. Anh đi lấy vợ…

Không hiểu sao Nhóc chẳng rơi được giọt nước mắt nào. Đôi mắt nhìn anh lạnh tanh, ráo hoảnh. Mặc anh thanh minh, mặc anh giải thích, mặc anh xin lỗi… Nhóc vẫn dửng dưng.

Đêm đó, Nhóc lặng lẽ ra bờ sông, nơi anh và Nhóc thường ngồi, vơ vẩn đếm sao, vơ vẩn nhẩm hát bài ca quen thuộc, nước mắt nhòe nhoẹt chảy tự khi nào… con tim tan nát…

Có ai đó đã nói rằng: “Dấu chân của con người dẫu có dài đến đâu, cũng chẳng thể bước qua nổi con đường số phận”. Nếu chuyện tình của anh và Nhóc không bước qua nổi “con đường số phận” cũng là lẽ thường tình.

Nhóc đã an ủi cho chuyện tình không có hậu của mình là như thế. Chính vì vậy mà Nhóc chẳng thể nào giận nổi anh khi anh cầu xin Nhóc một lời tha thứ. Nhóc chỉ thấy ghét anh thôi… Ghét ngay từ buổi đầu gặp mặt…”

.........ST.........

Comments

Anonymous said…
Hãy quên anh ấy, ban đầu bạn sẽ thấy khó khăn và vô cùng khổ sở nhưng thời gian là phương thuốc nhuộm màu. Tránh gặp anh ấy và dần dần bạn sẽ lấy lại được thăng bằng. Cứ mãi nuôi dưỡng hi vọng thì chính bạn là người thiệt thòi. Chúc bạn có nghị lực.
Anonymous said…
thôi đừng nhắc tới mấy chuyện này mắc công buồn thêm vì bản thân mình!!! trách ai bây giờ??? Ai cũng không có lỗi chẳng lẽ cứ đổ hết lỗi cho số phận sao??? hix

Riêng tôi thấy rằng chúng ta chẳng thể trách cứ “anh” không tốt hay chỉ biết than vãn cho số phận là người đồng tính. Điều quan trọng là cho dù hoàn cảnh thế nào thì chúng ta vẫn phải vượt lên để tiếp tục sống cho tốt, để khẳng định chính bản thân mình với xã hội
Anonymous said…
Đừng cố quên anh ta , vì thật sự bạn không thể làm vậy . Lấy kỉ niệm này làm trọng tâm cho các mối quan hệ trong tưong lai , nếu bạn vượt qua được chuyện này , hãy tin rằng còn có gì mà bạn không vượt qua được
Mạnh mẽ lên bạn nhé :)

Popular posts from this blog

Tiếng chàng hiu

Chiều hôm nay một tiếng chàng hiu buồn Rớt xuống lòng ta vũng bùn nước đọng Vài gợn nhỏ lăn tăn dấu sóng Lim dim khép lại hững hờ Tiếng chàng hiu buồn như giữa cơn mơ Có đó chợt liền không đó Cả tiếng dế lẻ loi trong vệ cỏ Cũng mơ hồ ngắt quãng chờ mong Bùn trăm năm đã đóng cặn đáy lòng Ta nói ta cười mà ta không biết Đời giỏi thật những say mê hơn thiệt Ta một mình, một nửa... nơi nao?

Trai đẹp Á - Âu

[ [

Anh đi

Sao anh lại đi hôm nay Chưa Đông mà đã cắt lòng, lạ chưa? Anh không đến tự ngày xưa Anh đi chọn buổi cơn mưa cận kề Trời buồn chớp giật lê thê Thu còn mê mãi sao về hỡi Đông… Anh về anh có buồn không Khi không có chút nắng hồng tiễn chân Khoảng xa, cứ cách xa dần Mấy sông, mấy núi, mấy đèo dần xa… Em xin làm hạt mưa sa Thấm trên vai áo theo anh về cùng!