“Anh có biết rằng Nhóc ghét anh lắm không? Ghét ngay từ buổi đầu gặp mặt. Người đâu mà vô duyên tệ, ai có quen đâu mà bảo rằng hình như đã gặp nhau ở đâu rồi?
Mặc kệ Nhóc ngơ ngác không hiểu ở đâu ra anh chàng lạ hoắc thế này thì anh đã nheo mắt ra cười trêu chọc, kịp khoe cái răng khểnh trêu người làm “ai đó” ngẩn ngơ mất mấy giây!…
“Ghét của nào trời trao của nấy!”. Vậy mà trời lại trao Nhóc cho anh (lời anh nói). Nhóc dẫu môi cong cớn: “ Còn lâu nhé!”. Anh phì cười, búng nhẹ hều vào cái mũi hếch kênh kênh: “Vậy thì thôi để anh đi tìm người khác!”. Nhóc xịu mặt xuống mà anh tưởng như trời sắp nổi mưa rào, đôi mắt chưa chi đã ngân ngấn nước…
Anh làm Công an - quen rèn luyện trong môi trường kỷ luật. Nhóc hễ có làm gì sai là hăm dọa đánh đòn. Nói thế chứ có bao giờ dám đánh đâu, chỉ nhẹ nhàng phân tích cho Nhóc hiểu. Biết rõ vậy mà Nhóc vẫn “cứng
đầu”, chỉ giỏi được cái mè nheo và mít ướt…
Đều cùng sinh ra ở một tỉnh nghèo miền Tây nhưng số phận lại đưa đẩy cho anh và Nhóc gặp nhau nơi mảnh đất Sài Gòn. Rồi lại bắt đầu yêu nhau nơi cao nguyên phố núi đầy nắng gió. Đến cách tỏ tình của anh cũng ngộ. Để ý Nhóc từ lâu rồi mà cũng không thèm dám nói tiếng nào. Đến khi Nhóc gợi ý thì đỏ mặt chối bay chối biến.
Vậy mà… ai đã đòi cõng Nhóc đi trên con dốc núi khi Nhóc than mỏi chân. Ai đó đã cố ăn giùm Nhóc chén cơm khi Nhóc ăn không nổi. Ai đó đã len lén “thơm” lên tóc của Nhóc khi Nhóc ngủ quên, ai đó đã run run nắm tay Nhóc khi Nhóc chưa cho phép…
Chẳng thể nào Nhóc có thể quên được đôi mắt anh, đôi mắt nồng nàn, đôi mắt mà Nhóc cứ ngỡ rằng nó sẽ dõi theo Nhóc suốt cuộc đời và mãi mãi…
Vậy mà… Ngày Nhóc ra trường. Anh đi lấy vợ…
Không hiểu sao Nhóc chẳng rơi được giọt nước mắt nào. Đôi mắt nhìn anh lạnh tanh, ráo hoảnh. Mặc anh thanh minh, mặc anh giải thích, mặc anh xin lỗi… Nhóc vẫn dửng dưng.
Đêm đó, Nhóc lặng lẽ ra bờ sông, nơi anh và Nhóc thường ngồi, vơ vẩn đếm sao, vơ vẩn nhẩm hát bài ca quen thuộc, nước mắt nhòe nhoẹt chảy tự khi nào… con tim tan nát…
Có ai đó đã nói rằng: “Dấu chân của con người dẫu có dài đến đâu, cũng chẳng thể bước qua nổi con đường số phận”. Nếu chuyện tình của anh và Nhóc không bước qua nổi “con đường số phận” cũng là lẽ thường tình.
Nhóc đã an ủi cho chuyện tình không có hậu của mình là như thế. Chính vì vậy mà Nhóc chẳng thể nào giận nổi anh khi anh cầu xin Nhóc một lời tha thứ. Nhóc chỉ thấy ghét anh thôi… Ghét ngay từ buổi đầu gặp mặt…”
.........ST.........
Mặc kệ Nhóc ngơ ngác không hiểu ở đâu ra anh chàng lạ hoắc thế này thì anh đã nheo mắt ra cười trêu chọc, kịp khoe cái răng khểnh trêu người làm “ai đó” ngẩn ngơ mất mấy giây!…
“Ghét của nào trời trao của nấy!”. Vậy mà trời lại trao Nhóc cho anh (lời anh nói). Nhóc dẫu môi cong cớn: “ Còn lâu nhé!”. Anh phì cười, búng nhẹ hều vào cái mũi hếch kênh kênh: “Vậy thì thôi để anh đi tìm người khác!”. Nhóc xịu mặt xuống mà anh tưởng như trời sắp nổi mưa rào, đôi mắt chưa chi đã ngân ngấn nước…
Anh làm Công an - quen rèn luyện trong môi trường kỷ luật. Nhóc hễ có làm gì sai là hăm dọa đánh đòn. Nói thế chứ có bao giờ dám đánh đâu, chỉ nhẹ nhàng phân tích cho Nhóc hiểu. Biết rõ vậy mà Nhóc vẫn “cứng
đầu”, chỉ giỏi được cái mè nheo và mít ướt…
Đều cùng sinh ra ở một tỉnh nghèo miền Tây nhưng số phận lại đưa đẩy cho anh và Nhóc gặp nhau nơi mảnh đất Sài Gòn. Rồi lại bắt đầu yêu nhau nơi cao nguyên phố núi đầy nắng gió. Đến cách tỏ tình của anh cũng ngộ. Để ý Nhóc từ lâu rồi mà cũng không thèm dám nói tiếng nào. Đến khi Nhóc gợi ý thì đỏ mặt chối bay chối biến.
Vậy mà… ai đã đòi cõng Nhóc đi trên con dốc núi khi Nhóc than mỏi chân. Ai đó đã cố ăn giùm Nhóc chén cơm khi Nhóc ăn không nổi. Ai đó đã len lén “thơm” lên tóc của Nhóc khi Nhóc ngủ quên, ai đó đã run run nắm tay Nhóc khi Nhóc chưa cho phép…
Chẳng thể nào Nhóc có thể quên được đôi mắt anh, đôi mắt nồng nàn, đôi mắt mà Nhóc cứ ngỡ rằng nó sẽ dõi theo Nhóc suốt cuộc đời và mãi mãi…
Vậy mà… Ngày Nhóc ra trường. Anh đi lấy vợ…
Không hiểu sao Nhóc chẳng rơi được giọt nước mắt nào. Đôi mắt nhìn anh lạnh tanh, ráo hoảnh. Mặc anh thanh minh, mặc anh giải thích, mặc anh xin lỗi… Nhóc vẫn dửng dưng.
Đêm đó, Nhóc lặng lẽ ra bờ sông, nơi anh và Nhóc thường ngồi, vơ vẩn đếm sao, vơ vẩn nhẩm hát bài ca quen thuộc, nước mắt nhòe nhoẹt chảy tự khi nào… con tim tan nát…
Có ai đó đã nói rằng: “Dấu chân của con người dẫu có dài đến đâu, cũng chẳng thể bước qua nổi con đường số phận”. Nếu chuyện tình của anh và Nhóc không bước qua nổi “con đường số phận” cũng là lẽ thường tình.
Nhóc đã an ủi cho chuyện tình không có hậu của mình là như thế. Chính vì vậy mà Nhóc chẳng thể nào giận nổi anh khi anh cầu xin Nhóc một lời tha thứ. Nhóc chỉ thấy ghét anh thôi… Ghét ngay từ buổi đầu gặp mặt…”
.........ST.........
Comments
Riêng tôi thấy rằng chúng ta chẳng thể trách cứ “anh” không tốt hay chỉ biết than vãn cho số phận là người đồng tính. Điều quan trọng là cho dù hoàn cảnh thế nào thì chúng ta vẫn phải vượt lên để tiếp tục sống cho tốt, để khẳng định chính bản thân mình với xã hội
Mạnh mẽ lên bạn nhé :)