Skip to main content

Tình người...

Trong cái mênh mông của vũ trụ trời đất, ta được sinh ra trên cõi đời này đó là điều tuyệt vời. Trong muôn triệu con người có mặt trong vũ trụ này, ta được gặp nhau, đó là điều tuyệt vời. Trong muôn triệu người gặp nhau ta yêu được nhau đó là điều tuyệt vời... Tuyệt vời bởi vì đến một lúc nào đó ta muốn gặp nhau để yêu nhau, thậm chí ghét nhau sẽ không còn nữa, thân cát bụi sẽ trở về cát bụi. Tuyệt vời bởi vì ngay lúc này đây thói tham lam - ích kỷ - vụ lợi - háo danh - nhỏ nhen - độc ác - sự ngộ nhận - sự dã tâm vẫn luôn luôn rình rập con người, đó là thuốc độc giết chết tình yêu, giết chết tình người. Vậy hãy nâng niu trân trọng tình người, như ai đó đã từng nói rằng "tình người không phải là sự thiên vị mà là bác ái, không phải là sự bố thí mà là sự quan tâm, không phải là lễ phép bề ngoài mà là sự tôn trọng từ nội tâm". Tình người là biểu hiện của sự giúp đỡ lẫn nhau của con người khiến bạn cảm thấy cái đáng quý khi làm một con người và yêu quý mỗi một con người. Tình người là một biểu hiện của cảm giác tình cảm khiến bạn cảm thấy đó không phải là trạng thái tình cảm bề ngoài mà là sự ôm ấp tình cảm sâu thẳm trong lòng. Tình người là một hương vị không thể nói ra khiến bạn cảm thấy ý vị thâm trường sâu xa của nó. Xin hãy nâng niu trân trọng tình người!

Comments

Unknown said…
Trong cái xã hội xô bồ hỗn độn thì tình người dần trở thành một món hàng xa xỉ...

Popular posts from this blog

Tiếng chàng hiu

Chiều hôm nay một tiếng chàng hiu buồn Rớt xuống lòng ta vũng bùn nước đọng Vài gợn nhỏ lăn tăn dấu sóng Lim dim khép lại hững hờ Tiếng chàng hiu buồn như giữa cơn mơ Có đó chợt liền không đó Cả tiếng dế lẻ loi trong vệ cỏ Cũng mơ hồ ngắt quãng chờ mong Bùn trăm năm đã đóng cặn đáy lòng Ta nói ta cười mà ta không biết Đời giỏi thật những say mê hơn thiệt Ta một mình, một nửa... nơi nao?

Trai đẹp Á - Âu

[ [

Anh đi

Sao anh lại đi hôm nay Chưa Đông mà đã cắt lòng, lạ chưa? Anh không đến tự ngày xưa Anh đi chọn buổi cơn mưa cận kề Trời buồn chớp giật lê thê Thu còn mê mãi sao về hỡi Đông… Anh về anh có buồn không Khi không có chút nắng hồng tiễn chân Khoảng xa, cứ cách xa dần Mấy sông, mấy núi, mấy đèo dần xa… Em xin làm hạt mưa sa Thấm trên vai áo theo anh về cùng!