Skip to main content

Giọt nước mắt cho đời (2)

Hoà xanh xao, gầy guộc đi hẳn, những sợi râu mọc tua tủa nó cũng không buồn cạo. Đến bữa cơm nó chỉ ăn một bát cơm rồi đi xuống nhà ngồi một mình, lặng lẽ, gương mặt nó chất chứa bao niềm u uất mà cứ mỗi lần bà Hoa hỏi nó có chuyện gì nói cho bà nghe thì nó lại gắt lên: 



- Không có gì hết, chỉ muốn được yên thân thôi....Cứ mỗi lần nói xong những câu nói trống không đó, Hoà lại cảm thấy mình có lỗi với mẹ. Nó không muốn thế, nhưng mỗi lần nghĩ lại cái ngày nó phải xách valy đi theo bố mẹ lên máy bay là mỗi lần cái đầu nó như muốn nổ tung. Hoà không muốn để mẹ buồn, để mẹ bận tâm. Vì nó hiểu, bà Hoa sinh ra một người con như nó, khi nó thừa nhận giới tính thật sự của nó chắc bà sẽ buồn, khổ lắm. Nó không muốn điều đó. Từ tấm bé, bà đã hy sinh, đã nuôi nấng nó, bao bọc nó, che chở cho nó quá nhiều rồi, nó mang ơn bà nhiều lắm, vậy mà để rồi khi lớn lên, nó không trả hiếu cho bà được điều gì hết... Nó có muốn vậy đâu chứ, nhưng ông trời dường như bắt nó phải là một người con bất hiếu, cứ nghĩ đến là nó lại bật khóc. Giờ đây, tâm trạng đau khổ, nó không muốn tiếp xúc với ai, gặp ai nó cũng tránh mặt. Phải rồi, nó chẳng còn niềm tin vào cuộc sống này, vào bất kì con người nào nữa, xung quanh nó bây giờ chỉ toàn là sự giả dối, bạc bẽo mà thôi.*

Mấy ngày nay bà Hoa linh cảm như đêm đến bà lại nghe tiếng bước chân lên tầng thượng. Nhà có ma chăng? Bà rùng mình. Hay là con bà lại lén đi lên đó để nghe điện thoại của thằng Thắng, nếu vậy thì phải đi theo để theo dõi ngăn chặn ngay. Đêm nay, lại nghe tiếng bước chân người đang bước lên cầu thang, bà bước xuống giường, trong bóng tối, bà chỉ nhìn thấy chiếc bóng mờ ảo, bóng thằng Hoà đây mà. Lên tầng thượng, trái với dự đoán của bà như mọi khi là nó sẽ thì thầm với Thắng như mọi khi. Nhưng không, nó không cầm chiếc điện thoại nữa. Nó đứng chênh vênh trước bờ hiên, chỉ cần xẩy chân một chút thôi, nó sẽ ngã xuống. Căn nhà bốn tầng cao chót vót.

- Con ơi, con làm gì thế...?

Nó không nói gì, lặng im.

Bà Hoa vội vàng chạy lại, ôm lấy con.

- Con ơi, đừng làm mẹ sợ. Mẹ chỉ có mỗi mình con thôi...con ơi...!

Nó vẫn không nói gì, chỉ im lặng. 

- Con ơi, con nói gì đi, ai làm cho con ra nông nỗi này, nói mẹ nghe, con....

Đáp lại tất cả những giọt nước mắt, những câu hỏi của bà Hoa chỉ là sự im lặng. Dường như những nỗi đau xảy đến với nó đã quá sức chịu đựng của nó rồi. Giờ nó chẳng còn biết nỗi đau là gì nữa, phải, không đau, vì đã quá đau rồi.

Bà Hoa vội đưa nó xuống nhà. Chính xác là giờ đây, Hoà đã mắc chứng trầm cảm, bảo nó ăn, nó nhai vài miếng rồi đặt đũa xuống, nói chuyện với nó thì nó không nói gì, cứ thế, lặng lặng, một thân một mình. 

Trong phút chốc, bà Hoa nghĩ lại tất cả những việc mình đã làm, bà cứ nghĩ, chỉ với tình yêu thương con trai mình, thì sẽ đem lại những điều tốt đẹp với con, nào ngờ, giờ con ra nông nỗi này. Bà cảm thấy ân hận, khi đã chia cắt tình cảm của nó, rồi muốn nó thay đổi thành một con người khác, chưa bao giờ là nó nữa. Bây giờ, phải làm sao đây. Chợt, bà nghĩ đến Thắng:

- Cháu ơi, cháu giúp bác một việc- một lần nữa, bà lại nhờ đến Thắng...*

Vượt qua gần hai nghìn cây số từ Nam về Bắc, Thắng bước vào căn phòng của Hoà. Người mà Thắng yêu ngày nào đây mà. Nhưng sao giờ khác quá, chẳng còn mái tóc lúc nào cũng vuốt gel bóng mượt, chẳng còn đôi môi căng mọng như trái chín ngày nào, thay vào đó là một cậu bé xanh xao, gầy guộc, đầu tóc rối bù.

- Hoà, em ơi, em làm sao vậy..?

Nhìn thấy Hoà trong bộ dạng như thế, Thắng không sao cầm nổi nước mắt. Hoà khẽ ngước mắt lên nhìn Thắng.

- Em...anh có lỗi với em, tại anh, tại anh, mà em ra nông nỗi này, anh đáng trách quá, anh thật không ra gì...em ơi, nói với anh đi, mắng anh đi, đánh anh đi...

Hoà không nói gì, nhưng đôi mắt không còn vẻ lạnh lùng, vô cảm nữa rồi. Sự hiện diện của Thắng dường như xua tan đi phần nào những u ám bấy lâu nay trong con người Hoà. Hoà chớp mắt, khóc nức nở trong vòng tay của Thắng.

...Bà Hoa đứng đó, những giọt nước mắt trên má cứ thế vẫn lăn tròn. Có lẽ đến giờ phút này, bà đã nhận ra thế nào là tình yêu đồng giới, nó cũng mạnh mẽ, mãnh liệt, như bất kì thứ tình yêu nào trên đời.

- Mẹ xin lỗi hai con, không phải lỗi tại Thắng...mẹ chỉ nghĩ tách hai con ra thì mọi chuyện sẽ ổn. Không ngờ, mẹ đã làm khổ hai con quá!.

Thắng và Hoà đứng dậy.

- Cháu hiểu, thưa bác, là một người mẹ, không thể không lo lắng khi biết con mình như vậy. Nhưng thực sự, chúng cháu đến với nhau bằng tình cảm tự nhiên, chân thành, xuất phát từ trái tim, chứ không vì mục đích hay bất kỳ lý do gì. Cũng như tình  yêu mà con người ai cũng phải có thôi. Có điều chúng cháu là hai thằng con trai, thì tạo hoá vốn đã sinh cháu và Hoà ra như vậy mà.

- Bác cứ nghĩ nó vào đó đua đòi, sinh hư, nên vậy thôi, chứ tình yêu của mỗi con người là điều tự nhiên, sao có thể ngăn cấm được. Bác lo tình yêu này đi trái quy luật, rồi các cháu đến với nhau chỉ là sự bồng bột mà thôi. Nhưng hôm nay, sau bao thời gian con trai bác ở đây, chịu đựng, rồi bác gọi báo tin Hoà như vậy, cháu đã có mặt ngay thì bác đã hiểu hai đứa rồi.

Nghe những lời nói của mẹ, trong lòng Hoà mừng vô hạn, vì hôm nay, mẹ đã hiểu cho nó. Hoà cũng vừa muốn được gần người mình yêu, vừa muốn mẹ yên tâm về mình. Nó nói:

- Mẹ hãy cứ cho con vào Sài Gòn với Thắng. Mẹ đã hiểu tình cảm của chúng con thì con mong mẹ hãy thông cảm. Có thể con có lỗi với bố với mẹ, nhưng rồi con sẽ cố gắng làm điều gì đó để sống xứng đáng là con của bố mẹ.

- Ừ, thôi được rồi. Mẹ yên tâm về hai con. Nốt năm nay mẹ về hưu, con cứ vào Sài Gòn trước, năm sau bố mẹ có điều kiện, có gì nhà mình sẽ chuyển vào trong đó luôn cũng được.

Hoà nghe mà như không tin vào tai mình.

- Con biết ơn mẹ nhiều lắm!- Nó nhìn thẳng vào đôi mắt bà Hoa, nó hạnh phúc và thương mẹ vô hạn.

Baby boy
(hết)

Comments

Popular posts from this blog

Tiếng chàng hiu

Chiều hôm nay một tiếng chàng hiu buồn Rớt xuống lòng ta vũng bùn nước đọng Vài gợn nhỏ lăn tăn dấu sóng Lim dim khép lại hững hờ Tiếng chàng hiu buồn như giữa cơn mơ Có đó chợt liền không đó Cả tiếng dế lẻ loi trong vệ cỏ Cũng mơ hồ ngắt quãng chờ mong Bùn trăm năm đã đóng cặn đáy lòng Ta nói ta cười mà ta không biết Đời giỏi thật những say mê hơn thiệt Ta một mình, một nửa... nơi nao?

Trai đẹp Á - Âu

[ [

Anh đi

Sao anh lại đi hôm nay Chưa Đông mà đã cắt lòng, lạ chưa? Anh không đến tự ngày xưa Anh đi chọn buổi cơn mưa cận kề Trời buồn chớp giật lê thê Thu còn mê mãi sao về hỡi Đông… Anh về anh có buồn không Khi không có chút nắng hồng tiễn chân Khoảng xa, cứ cách xa dần Mấy sông, mấy núi, mấy đèo dần xa… Em xin làm hạt mưa sa Thấm trên vai áo theo anh về cùng!