Skip to main content

TRỜI ƠI...



Những bức thư, không ngày gửi, không tựa đề, đã nằm gọn gàng dưới chiếc gối màu ghi đẫm lệ. Chiếc bút mực nhỏ những giọt màu xanh thấm tràn cả một mảng ga giường trắng muốt lênh láng.

Bức thư thứ tư – Gửi ông trời!

Từ trước giờ, mỗi lần khi con buồn, con đều gọi tên ông. Nhưng con chưa gặp ông bao giờ, cũng chưa biết hình dạng ông ra sao nhưng con luôn nghĩ rằng ông vẫn đang sống, ông đang tồn tại ở đâu đó quanh đây, rất gần cuộc sống của con, của gia đình con. Ông chắc hẳn sẽ có rất nhiều ngôi sao lấp lánh, những ánh pha lê lung linh sắc màu và cả một cung điện nguy nga tráng lệ. Công việc của ông là tạo ra con người, cho họ thân thể, tính cách, bắt họ nếm trải vị đời. Một khi họ đã trải qua hết nhân tình thế thái hay đến một lúc nào đó thì ông sẵn sàng kéo họ về với ông. Có thể ông thật huyền bí giống như một vị thần thánh lúc ẩn lúc hiện trong những câu chuyện cổ tích.Cũng có thể, ông vô cùng nhân từ bác ái giống đức Quan âm Bồ tát cứu nhân độ thế lộng lẫy ngồi trên tòa sen lấp lánh.


Bà ngoại con vẫn thưởng nói: “ Ông trời không bao giờ bất công với ai hết, thế nên sống phải có niềm tin”. Liệu điều này có thực sự đúng với con không? Từ nhỏ con đã có một gia đình không đủ đầy trong khi bạn bè con thì sao? Tụi nó được yêu thương bảo bọc che chở trong vòng tay của cả ba mẹ. Còn con? Lớn lên một xíu, khi sắp thực sự bước vào đời, sắp có những thành công đầu đời, sắp thực hiện được ước mơ là chăm sóc cho mẹ và bà, ấy thế nhưng mẹ cũng rời xa con mà đi.Ông có biết không? Nhưng ông đày ải con bao nhiêu đó vẫn chưa đủ? Tại sao ông không cho con một giới tính bình thường như bao con người bình thường khác, để con được yêu thương một cách công khai, không phải hứng chịu những con mắt chế giễu hay ít nhất là ái ngại khi chúng con dù chỉ nắm tay với nhau. Nhưng rồi con cũng vẫn nghe lời bà ngoại, con đã cố gắng hết sức, học tập rồi thi cử, tất cả dù không hoàn hảo nhưng con tin ông có mắt, cho con nhưng điều tốt đẹp sau này. Khi mà giờ đây, điều con tin đó đâu còn có ý nghĩa gì nữa vì cuộc đời của con đang trong tay ông, đã ngập ngụa giữa hai đầu của sinh và tử.

Tìm kiếm niềm tin ở đâu chỉ với cố gắng kiệt quệ bất lực.Tuổi trẻ, sức khỏe hay nghị lực vớt vác của một đứa đồng tính thiếu thốn tình thương? Đáng lẽ ra, con sẽ có niềm tin… Khi mẹ con không phải đau đớn đến những phút giây cuối cùng, cuối cùng rồi mà vẫn gọi con chỉ để dặn dò: “ Đừng giận ba nữa nha con!” Đáng lẽ ra, con sẽ nhận được niềm tin… Khi ba con không mê muội trong cơn khao khát làm giàu ở một nơi xa lạ… Đáng lẽ ra, con sẽ hạnh phúc… Khi ba con không bỏ mẹ con con mà đi theo một người đàn bà khác… Và đáng lẽ ra, ông phải cho con hi vọng nhìn thấy niềm tin… Đây sẽ là bức thư duy nhất con viết cho ông. Con biết ông rất là bận nên con cũng chỉ viết ngắn gọn, rành mạch và thẳng thắn, đầy đủ và rõ ràng. Ông sẽ đọc, chắc chắn sẽ đọc được. Nếu mà ông không đọc, một khoảng thời gian nữa con sẽ lên cung điện của ông, gặp ông để mà giãi bày… Nhưng con, dù gì đi nữa, con cũng sẽ tự đứng dậy để tìm niềm vui cho mình.
 
Các bạn ạ! Đã khi nào các bạn bế tắc chưa? Nếu mà như thế, hãy đóng cửa thật chặt, tắt hết đèn, bật nhạc lên, nằm xuống nhắm mắt lại và thả hồn nhé!

Chiếc PC vẫn đều đều cất lên một âm thanh quen thuộc bên tai mà đã play hơn trăm lần cho ngày hôm nay.

                                                “Nơi em về ngày vui không em
                                                  Nơi em về trời xanh không em                                                   Ta nghe từng giọt lệ                                                   
 Rớt xuống đời thành hồ nước long lanh” 

Mình đang nghe đi nghe lại “Như cánh vạc bay” của Trịnh trong đêm.Và biết không?Nơi này đang mưa sương, mỏng nhẹ mà lạnh buốt. Những bức thư, không ngày gửi, không tựa đề, đã nằm gọn gàng dưới chiếc gối màu ghi đẫm lệ. Chiếc bút mực nhỏ những giọt màu xanh thấm tràn cả một mảng ra giường trắng muốt lênh láng. Thiếp đi lúc nào mà cũng không hay.Trong giấc mơ, mình mơ thấy mẹ, thấy bà. Mình nói với họ sự thật về căn bệnh của mình. Nước mắt giàn giụa trên những nếp nhăn của hai người đàn bà hòa theo những tiếng nấc của con.

 Chuông điện thoại… Ôi mẹ yêu của con!  Ba của con! Bà của con! Anh yêu của em! Ơn trời! Bệnh viện đã có một sơ suất nhầm lẫn kết quả. Con, con không bị nhiễm HIV. Con có thể gặp bà, và tiếp tục cùng với anh. Cuối cùng, niềm tin đã trở về… Lại là chuông điện thoại… 

- Em đang ở đâu? Sao tắt máy cả đêm? Anh đã tìm em cả đêm đó! 

- Em đang ở nhà! 

- Em trốn anh à? Em nghĩ khi em sắp chết, anh lại bỏ mặc em à? Em quên anh đã hứa gì sao? Em có chết thì anh cũng sẽ không yêu ai nữa. 

- Có thật không đó?hi hi. 

- Em có biết tình yêu của anh dành cho em bắt đầu… từ nơi nào không? - … - Từ chính tâm hồn của em chứ không phải ở nơi xa xôi nào… 

Hơi im lặng một chút, thấy mình không nói gì, anh tiếp lời: - Anh yêu em cũng không cần lí do. Không cần quan tâm rằng em có xinh, có giỏi, có tài năng, có cái này, có cái kia, có “đủ thứ”


Hết 


Bảo Nam







Comments

Popular posts from this blog

Tiếng chàng hiu

Chiều hôm nay một tiếng chàng hiu buồn Rớt xuống lòng ta vũng bùn nước đọng Vài gợn nhỏ lăn tăn dấu sóng Lim dim khép lại hững hờ Tiếng chàng hiu buồn như giữa cơn mơ Có đó chợt liền không đó Cả tiếng dế lẻ loi trong vệ cỏ Cũng mơ hồ ngắt quãng chờ mong Bùn trăm năm đã đóng cặn đáy lòng Ta nói ta cười mà ta không biết Đời giỏi thật những say mê hơn thiệt Ta một mình, một nửa... nơi nao?

Trai đẹp Á - Âu

[ [

Anh đi

Sao anh lại đi hôm nay Chưa Đông mà đã cắt lòng, lạ chưa? Anh không đến tự ngày xưa Anh đi chọn buổi cơn mưa cận kề Trời buồn chớp giật lê thê Thu còn mê mãi sao về hỡi Đông… Anh về anh có buồn không Khi không có chút nắng hồng tiễn chân Khoảng xa, cứ cách xa dần Mấy sông, mấy núi, mấy đèo dần xa… Em xin làm hạt mưa sa Thấm trên vai áo theo anh về cùng!