Bất cứ cái gì gợi nhớ đến anh lại làm em tư lự. Em vừa muốn nghĩ đến anh, vừa muốn anh không chiếm quá nhiều phần trong tâm trí em đến vậy. Em muốn theo anh, bằng mọi giá nhưng làm sao được hả anh? Em sắp lên tòa lâu đài nguy nga ở cổng mặt trời rồi.
Em ngốc quá! Tất cả là tại em thôi. Ai bảo em cứ bị hút theo người ta và để dòng suy nghĩ đến. Bông cỏ thơm lan hương vào lồng ngực. Em áp môi lên ngọn cỏ ngọt lành. Ghé tai xuống đất, nghe nhịp tim chậm lại. Ngửa mặt lên nhìn những đám cỏ mây mang bảy sắc cầu vồng.Hoàng hôn rực rỡ.Mây chiều xô đầu về phía xa đang sắp tắt, chói đỏ.Không gian yên bình chợt lóe lên, lộng lẫy trong khoảnh khắc vàng.Đám mây xám vờn quanh mặt trời tụ lại như một tòa lâu đài nguy nga. Chỗ kia là cổng trời. Cái khoảng nhỏ màu xám trắng như thụt sâu hơn những đám mây đậm màu khác.
Em vẫn nghĩ bước qua nó chắc sẽ tới thiên đường. Và đằng sau nữa, hẳn sẽ có cả một cánh đồng thênh thang kì lạ đầy hoa thơm cỏ ngọt, mây ngũ sắc trắng vờn quanh trên đầu và mây trắng mỏng như khói lẩn quất bên dưới lối đi. Em luôn mơ về anh và em cùng dắt tay nhau đi tung tăng trên con đường dài không biết về đâu, dang tay ra với những vì sao đang dập dờn bay như những đàn bướm khổng lồ. Giấc mơ ấy làm cho em hạnh phúc.
Phải, Em đã hạnh phúc khi mơ và nghĩ về anh. Cả ngày em mơ, cả ngày em nhớ. Em phải làm thế nào khi trái tim em luôn rung động, chỉ cần một làn gió nhẹ như giọng nói của anh cũng đủ làm nó rung lên và như con lắc đơn trong bầu chân không ma sát, nó như rung mãi rung mãi, những tiếng kêu lanh lảnh, vừa trong vừa đặc sắc, vừa đơn độc như tiếng chuông gió ban đêm vẫn treo ở đầu nhà.Em vẫn hay giam mình trong phòng, tắt hết đèn, chỉ để nghe nhạc. Nơi mà trước đây chúng ta thường hay âu yếm với nhau. Em muốn vây bọc mình trong không gian gợi nhớ đến anh, dù chỉ là tưởng tượng.Tại sao em lại sống như thế?Em không biết. Có lẽ vì sống như thế, em thấy mình say mê hơn, một người để hướng tới cũng giống như một ngôi sao sáng đang ở phía trước con đường, nó là cho em tin và đi theo như mê hoặc mà lại không phải, chính là thứ ánh sáng trong lòng đã thúc giục em mà thôi.Bất cứ cái gì gợi nhớ đến anh lại làm em tư lự. Em vừa muốn nghĩ đến anh, vừa muốn anh không chiếm quá nhiều phần trong tâm trí em đến vậy.
Em muốn theo anh, bằng mọi giá nhưng làm sao được hả anh? Em sắp lên tòa lâu đài nguy nga ở cổng mặt trời rồi.Em xin lỗi anh! Chỉ vì một phút không làm chủ được mình mà em phải tự đánh mất anh.Ngoài trời đang mưa, từng hạt lất phất như quất nhẹ vào cửa.Lại giấc mơ đó.Một giấc mơ làm tôi huyễn hoặc giữa trắng và đen, hiện tại và quá khứ.Mỗi lần suy nghĩ về anh là em lại lạnh cóng người.Vì nó thực lắm.
Thực cứ như là em và anh khi quấn quýt bên nhau vậy. Thực đến nỗi ngay cả trong suy nghĩ em vẫn lắng nghe rõ từng nhịp tim của anh, từng hơi thở và cảm nhận đầy đủ sự ấm áp khi tựa đầu vào vai anh. Đời không như là mơ nên đời thường giết chết mộng mơ.Khẽ ôm một nghìn con hạc giấy em xếp tặng anh mà bây giờ em nhận ra nó không còn ý nghĩa nữa. Một nghìn con hạc giấy có cho một điều ước hay không? Xếp hạc giấy là xếp nên một tình cảm.Vậy khi tháo hạc ra, có tháo được tình cảm hay không? Chông chênh…Không gian yên ắng. Đêm tĩnh mịch. Em bỗng thấy lòng nhẹ tênh.Bỗng thấy mỉm cười chúc phúc không còn là điều quá khó khăn nữa.
Gió chấp chới thổi vào da làm em ran rát như thể linh ứng điều ước này và như để viết lên một kết thúc không bao giờ là happy ending như những câu chuyện mà em viết…Nhưng em biết một điều rằng chúng mình vẫn sẽ hạnh phúc, chắc chắn hạnh phúc. Chỉ có điều là không còn ở bên nhau nữa mà thôi… Chỉ cần như thế thôi là được rồi.Từ trong sâu thẳm trái tim, em chúc anh vui vẻ và hạnh phúc bên một người nào đó.
Hết phần 3
Bảo Nam
Comments