Skip to main content

TRỜI ƠI


“ Con sẽ cố gắng, sẽ trưởng thành, sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền, rồi sẽ chăm lo thật tốt cho mẹ và bà”.
Nằm lăn qua lăn lại, lăn từ đầu giường tới cuối giường, quấn mấy cái chăn, cố nhắm mắt mà vẫn không ngủ được. Nó ngồi dậy, viết hí hoáy thứ gì đó. Đã hơn ba giờ sáng…


Nó viết gì vậy nhỉ? Ra là những bức thư, không ngày gửi, không tựa đề, đã nằm gọn gàng dưới chiếc gối màu ghi đẫm lệ. Chiếc bút mực nhỏ những giọt màu xanh thấm tràn cả một mảng ga giường trắng muốt lênh láng. Tiếng nhịp đồng hồ vẫn quay đều, làm nó bật khóc nữa. Nó khóc vì cuộc sống của mình: cựa quậy trong cảnh chia ly. Nước mắt của một thằng gay: đầm đìa trên từng vết loang lỗ, chắp vá. Mạch nó dường như im lìm. Nó mệt và giấu kín. Nó đau nhưng cố yên lặng. Và rồi găm mình qua những nét chữ run rẩy, cảm xúc lững lờ trôi dạt theo những bức thư mãi mãi không có tựa.

Bức thư thứ nhất – Gửi mẹ! Sẽ bắt đầu như thế nào đây hả mẹ? Con sẽ gọi mẹ là mẹ thân yêu, mẹ tuyệt vời, mẹ là số một nhé? Ôi! Mẹ nghe chắc sẽ ngạc nhiên và trố mắt lên cho mà xem.Không được rồi. Con đâu có tình cảm và sâu sắc đến mức đó. Hay là mẹ tần tảo, mẹ vất vả, mẹ hi sinh, mẹ bất hạnh? Cái này cũng không được, mẹ cũng có những lúc vui vẻ và hạnh phúc cơ mà. Đó là những lúc con được điểm cao, đậu những giải thưởng cấp thành phố, đậu vào trường đại học danh tiếng. Mẹ của con! Thật là khó khăn để mở đầu bức thư gửi cho mẹ. Rõ ràng mười hai năm học, văn luôn là môn thế mạnh của con. Con còn từng đạt giải khuyến khích cấp quốc gia môn văn luôn mà. Mẹ thể nào cũng trách con cho mà xem. Nhưng thật sự lúc này con chẳng biết viết thế nào cho nó đầy đủ những gì con muốn nói. Thôi thì con cứ nghĩ ra cái gì rồi viết lại cái đó nhé! Cứ coi như mẹ con mình đang tâm sự nha mẹ!
Dạo này mẹ khỏe chứ? Mẹ vẫn thích ăn cá kho và mắm ruốc nhỉ. Bà ngoại hay làm lắm, bà bảo cái này di truyền từ bà cố, sang bà, rồi sang mẹ, giờ lại còn sang con nữa. Cả bốn người chúng ta mà ngồi ăn chung với nhau chắc hết cả một nồi cá kèo kho keo và một chén lớn mắm ruốc hen.  Ba năm rồi, chắc tóc mẹ vẫn dài và lúc nào cũng nức mùi bồ kết chứ?Cái kiểu sợ dầu gội, xà phòng của mẹ thì con làm sao mà quên được. Chẳng bù cho con,  cái gì cứ tiện và nhanh, long lanh và đẹp đẽ là dùng hết. Mẹ bảo mẹ thích những gì dễ kiếm và tự nhiên nhưng không ảnh hưởng xấu đến sức khỏe, còn mấy thứ nồng nặc chất hóa học kia không tốt cho sức khỏe. Có lần sáng chủ nhật mẹ dậy thật sớm đun nước bồ kết, loay hoay cả buổi sáng rồi gọi con dậy gội đầu. Lúc đó con đã nghĩ mẹ thật cổ hủ và ngoan cố không chịu tiếp thu khoa học hiện đại. Thế là con dùng dằng một hồi, mang chai dầu gội ra gội bất chấp mẹ đứng nhìn cau có. Nghĩ lại sao hồi đó con ngây ngô vô tâm quá! Con xin lỗi mẹ! Mẹ à! Từ trước đến nay, hai mẹ con mình rất hay tâm sự, có chuyện gì con cũng nói với mẹ, kể cho mẹ nghe, tâm sự thân thiết chứ không như tụi bạn bè con. Ngay cả việc lần đầu tiên mộng tinh con cũng kể mặc dù lúc đó mặt con đỏ như quả cà chua. Ấy thế nhưng con chưa bao giờ tâm sự với mẹ về giới tính thật của mình. Vì con biết mẹ chỉ có mỗi mình con, con là cứu cánh của mẹ mà...
 Con mà nói chắc mẹ sẽ gục ngã mất. Nhưng mà mẹ…Con biết phải làm sao khi con phải đối diện với một sự thật. Một sự thật làm con đau quá. Con sắp phải đi gặp mẹ ở một nơi rất xa rồi. Đúng ra là phải nên vui phải không mẹ? Mà mẹ còn nhớ câu nói cuối cùng của con với mẹ khi con bước chân vào thành phố không?“ Con sẽ cố gắng, sẽ trưởng thành, sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền, rồi sẽ chăm lo thật tốt cho mẹ và bà”. Lúc đó mẹ còn nói rằng nếu con thành công thì tốt, nhưng trước hết hãy thành nhân đã.Ba năm, sống không mẹ bên cạnh lo từng miếng ăn, giấc ngủ như thuở nào, nhưng con đã nỗ lực hơn bao giờ hết. Học hành, thi cử, việc nhà,..có lẽ dù chưa thực sự hoàn hảo, nhưng ít nhất, mỗi khi nhìn lại, con cũng thấy mình tự biết giữ lời nói của mình. Chặng đường con đã đi dù không dài, đôi khi còn bị chùn lại bởi những đầm lầy trắc trở, khó khăn vì sở thích cá nhân, bao trống vắng tủi hờn, tuy thế, con vẫn cố lao mình về phía trước, vì trong con vẫn âm ỉ cháy lên một ngọn lửa niềm tin mãnh liệt, rằng mẹ vẫn luôn dõi theo bước chân của con bất kể khi nào. Nhưng trong thời gian qua, mẹ của con đã ở đâu, hàng trăm triệu lần, mỗi đêm lòng con chỉ biết gọi mẹ.Mẹ đã biền biệt tại xứ nào? Mẹ bảo con trai là phải cứng rắn, sống phải có nghị lực và biết chịu đựng, dù khó khăn cũng đừng rơi nước mắt. Nhưng bây giờ con không biết phải làm gì nữa!...Cố cố gắng, cố nghị lực đến đâu thì  nước mắt con lại tan chảy tràn trề đến đó. Con khóc không phải vì con hèn nhát, con đau không phải vì con yếu đuối, con buồn không phải vì con không mạnh mẽ. Con rất mạnh mẽ, và quả thực, qua những gì đã làm, con xứng đáng được mạnh mẽ. Có điều bệnh tật luôn bám đuổi ráo riết theo mỗi bước chân của con, buộc con phải dừng lại. Nhìn tờ giấy kết quả xét nghiệm trên tay, dương tính với HIV, mà con chỉ khao khát đó chỉ là một giấc mơ nào đó cũng được, miễn sao không phải thật. Và rồi, đó thôi, hiển nhiên, con đã không thể chiêm bao giữa ban ngày. Mẹ yêu của con! Khi mẹ rời xa bà ngoại và con, có những lúc con chỉ muốn chạy thật nhanh theo mẹ, bỏ mặc mọi thứ, để không phải vấn vương phiền muộn. Nhưng rồi khi con nhìn thấy những thành công đầu tiên của mình, con lại tiếp tục cố gắng, tiếp tục nỗ lực nhiều hơn nữa. Con đã tưởng tượng ra nụ cười của mẹ, chắc sẽ trọn vẹn và ấm áp biết bao nhiêu. Nhưng lúc này đây, con còn có thể tưởng tượng được nữa không?Về tương lai, về hạnh phúc? Về sự trưởng thành và chin chắn, đủ bao bọc, đủ yêu thương, đủ lo toan cho những gánh nặng gia đình dang dở? Con xin mẹ hãy trở về, dù chỉ một lần. Con xin mẹ hãy trả lời con, dù có phũ phàng. Vì con, con không thể dễ dàng đầu hàng khó khăn, đúng không mẹ?

Hết phần 1
Bảo Nam

Comments

Popular posts from this blog

Because I love you

If I got down on my knees & I pleaded with you If I crossed a million oceans just to be with you Would you ever let me down? If I climbed the highest mountain just to hold you tight If I said that I would love you every single night Would you ever let me down? Well, I'm sorry if it sounds kinds sad It's just that, I'm worried So worried That you'll let me down Because I love you Love you Love you, so don't let me down If I swam the longest river just to call your name If I said the way I feel for you would never change Would you ever fool around? Well, I'm sorry if it sounds kinds bad It's just that, I'm worried I'm so worried That you'll let me down Because I (love you, love you) love you Love you Well I'm sorry if it sounds kinds bad it's just that, I'm worried Yes, I'm so worried That you'll let me down Because I love you Love you Oooh, I love you Love you Love you

Tiếng chàng hiu

Chiều hôm nay một tiếng chàng hiu buồn Rớt xuống lòng ta vũng bùn nước đọng Vài gợn nhỏ lăn tăn dấu sóng Lim dim khép lại hững hờ Tiếng chàng hiu buồn như giữa cơn mơ Có đó chợt liền không đó Cả tiếng dế lẻ loi trong vệ cỏ Cũng mơ hồ ngắt quãng chờ mong Bùn trăm năm đã đóng cặn đáy lòng Ta nói ta cười mà ta không biết Đời giỏi thật những say mê hơn thiệt Ta một mình, một nửa... nơi nao?

Nắng lên rực rỡ (4)

Cùng lúc ấy ở căn gác cũ, người đàn ông bên chiếc radio đã ra khỏi chiếc bàn bằng gỗ sồi để tiến về phía ban công. Chiếc radio vẫn phát những chương trình quảng cáo nghe xèn xẹt. Hình như câu trả lời cuối cùng của chuyên gia tâm lý Thăng Bình cũng đã tác động không ít tới anh. Anh dựa lưng vào khung cửa sổ rồi ném một cái nhìn đau đớn vào đêm, vào khoảng không gian dài rộng phía trước mà anh tin ở đó Thăng Bình đang tồn tại. Anh khóc. Anh thét lên. Đêm rùng mình trước thứ âm thanh như cắt vào da thịt bởi những nhát dao sắc lạnh “Tại sao? Tại sao em không thể tha thứ cho anh như những gì em nói chứ? Tại sao...” . Rồi anh ngồi thụp xuống. Không gian đêm buồn như muốn chảy ra thành những giọt nước mắt bởi một âm thanh rất nhẹ và khá liên tục như rên rỉ vào đêm “Anh xin lỗi, xin lỗi, Tuấn chỉ là một phút sai lầm của anh thôi”. Nước mắt đẫm trên gương mặt như đang thắt lại bởi nỗi đau từ quá khứ vẫn còn chưa dứt ở hiện tại. Người đàn ông thiếp đi, những mảnh tối của kí ức xưa cũ lại ...