Skip to main content

MƯA BUỒN



Mưa giận gió giông mãi ngủ vùi
Bão mong nhớ lại gọi : mưa ơi
Mây không chịu đến xoa lòng tới
Thổn thức gió bay, tận cuối trời

Nắng của Hạ này, sao chói chang
Rừng im phăng phắc, dỗi trên ngàn
Khô hanh, vàng vọt, màu héo úa
Đất nứt ra rồi bởi nắng sang

Ngày xưa vốn dĩ mưa không giận
Chỉ hiềm giông bão phá tan hoang
Đổ thừa mưa xuống dâng thêm lũ
Mưa khóc vì đời quá trái ngang

Rơi rớt mưa ơi, giọt não nề
Buồn miệng thế gian lắm bộn bề
Hạt mưa nước mắt sầu nhân thế
Hạt rũ cõi lòng những lê thê.

Comments

Popular posts from this blog

Tiếng chàng hiu

Chiều hôm nay một tiếng chàng hiu buồn Rớt xuống lòng ta vũng bùn nước đọng Vài gợn nhỏ lăn tăn dấu sóng Lim dim khép lại hững hờ Tiếng chàng hiu buồn như giữa cơn mơ Có đó chợt liền không đó Cả tiếng dế lẻ loi trong vệ cỏ Cũng mơ hồ ngắt quãng chờ mong Bùn trăm năm đã đóng cặn đáy lòng Ta nói ta cười mà ta không biết Đời giỏi thật những say mê hơn thiệt Ta một mình, một nửa... nơi nao?

Trai đẹp Á - Âu

[ [

Anh đi

Sao anh lại đi hôm nay Chưa Đông mà đã cắt lòng, lạ chưa? Anh không đến tự ngày xưa Anh đi chọn buổi cơn mưa cận kề Trời buồn chớp giật lê thê Thu còn mê mãi sao về hỡi Đông… Anh về anh có buồn không Khi không có chút nắng hồng tiễn chân Khoảng xa, cứ cách xa dần Mấy sông, mấy núi, mấy đèo dần xa… Em xin làm hạt mưa sa Thấm trên vai áo theo anh về cùng!