Nó bước vào nhà, thay vội bộ đồ ngắn rồi bước lên giường. Giấc ngủ hôm nay không đến nhẹ nhàng vì tâm trí nó cứ mãi vẫn vơ suy nghỉ, những điều Tùng nói điều rất đúng, nó sống quá chủ quan và không hề quan tâm đến cảm nhận của người khác, ai nói gì nó cũng mặc kệ, nó vẫn vô tư bên trong cái vẻ bọc lạnh lùng.
Đôi khi nó thèm được ai đó ôm ghì vào lòng, hôn nhẹ lên đôi mắt nó, nó thích cảm giác được ai đó ôm chặt từ phía sau, cảm giác đó thật an toàn và hạnh phúc. Nó đã từ chối rất nhiều cơ hội, nó không thể chắc ai là kẻ thật lòng.
- Em ngủ chưa? Anh ước gì có thể ở bên cạnh em nhiều hơn, em có thể tin anh không? Anh sẽ cố gắng chăm sóc cho em.
Nó đọc tin nhắn rồi mỉm cười.
Chăm sóc? Hai từ chăm sóc nói thì rất đơn giản nhưng khi thực hiện sẽ rất khó khăn. Nó phân vân liệu Tùng có như những người đã đi qua đời nó không? Liệu anh có thể chữa lành những vết thương trong trái tim của nó? Giấc ngủ đến thật nhẹ nhàng và nó mơ đến một cánh đồng đầy hoa…Tùng đứng giữa cánh đồng ấy tươi cười như chờ đợi từng bước chân chậm chạp của nó. Nó thận trọng bước từng bước tránh dẫm chân lên những bông hoa xinh đẹp, rồi bỗng mảnh đất dưới chân nó sụp xuống nó rơi vào một hố đen sâu thẳm. Nó cất tiếng la thất thanh rồi ngồi bật dậy, áo ướt đẫm mồ hôi…
Cơn ác mộng như thật nó cảm thấy mình đang mạo hiểm với cuộc đời mình. Nó thở dài rồi nằm xuống nhắm mắt cố gắng kéo giấc ngủ về cho hết đêm nay…
Bên ngoài mặt trời đã mọc từ lâu, nhưng ánh nắng không thể chiếu xuống mảnh sân trước nhà nó được, những tán cây ngọc lan đã che kín khoảng sân trước nhà, không khí buổi ban mai làm hương ngọc lan thoang thoảng. Nó ngồi suy tư trên giường nhớ lại giấc mơ đêm qua, nó lắc đầu mấy cái thật mạnh như cố xua đi nỗi ám ảnh trong đêm.
- Đêm qua em ngủ ngon không? Tối nay 8h mình gặp nhau ở chổ cũ nha?
Lại là tin nhắn của Tùng.
Ông thầy này quả là phiền phức, nhưng thôi kệ tối nay nó cũng không biết phải làm gì? Nó diện một cái áo thun ngắn tay với chiếc quần đùi kaki xám, nó lên xe chạy đến điểm hẹn cũ: Quán cà phê Molinari. Nó vào gởi xe rồi theo lối cầu thang củ lên tầng trên khu Merlot.
Tùng ngồi trầm lặng ở một góc phòng, hôm nay chàng có vẻ căng thẳng. Chàng muốn chính thức hoá mối quan hệ đang làm chàng khó ngủ mấy tuần nay. Nó xuất hiện ở đầu cầu thang, tay chàng càng xiết mạnh vào hộp quà đang cầm.
- Anh. Cho em một ly ép nho.
Nó ngồi xuống cạnh Tùng và gọi ngay thức uống quen thuộc.
Khoảng cách giữa nó và Tùng đã được thu ngắn đáng kể, sau cái ngày chàng nói với nó rằng chàng có thể đợi cho đến lúc nó chấp nhận yêu chàng.
- Hôm nay anh không đi dạy sao? Em nhớ theo thời khoá biểu hôm nay anh có tiết dạy mà?
Nó thắc mắc.
- À, anh xin nghỉ dạy một tuần rồi. Anh muốn mời em đi Nha Trang chơi một chuyến.
Tùng nắm lấy tay nó. Chàng đặt vào đôi tay nó một chiếc hộp nhỏ xíu.
Nó dùng tay mở nhẹ nắp hộp ra. Bên trong là hai chiếc nhẫn có khắc tên hai đứa. Tùng ghé sát tay nó thì thầm.
- Em chấp nhận yêu anh nhé? Anh sẽ chăm sóc cho em cho đến khi anh còn có thể!
Nó biết Tùng là một người tốt, nó suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, kể từ ngày đầu Tùng hẹn nó đi chơi. Nhưng nếu dễ dàng chấp nhận tình yêu của Tùng có nghĩa là nó sẽ phải mạo hiểm với tương lai. Thôi thì đành tuỳ ý trời vậy! Nó gật đầu. Tùng vội vàng quàng tay ôm nó vào lòng, hôn nhẹ lên đôi môi của nó. Ngoài kia là hai đứa nhân viên phục vụ đang đứng xầm xì…
Tùng yêu nó vì một lý do rất không thực tế: nó lạnh lùng. Chàng cũng đã từng yêu vài người nhưng sự nồng ấm giả dối không thể làm trái tim chàng rung động, nhưng cái vẻ ngoài lạnh lùng của nó lại có cái ánh mắt rất dịu dàng. Chàng biết nó là người yếu đuối và cái vẻ cứng rắn bề ngoài chỉ là cái vỏ bọc cho một tâm hồn nhạy cảm sợ bị tổn thương.
- Em ngủ chưa? Anh ước gì có thể ở bên cạnh em nhiều hơn, em có thể tin anh không? Anh sẽ cố gắng chăm sóc cho em.
Nó đọc tin nhắn rồi mỉm cười.
Chăm sóc? Hai từ chăm sóc nói thì rất đơn giản nhưng khi thực hiện sẽ rất khó khăn. Nó phân vân liệu Tùng có như những người đã đi qua đời nó không? Liệu anh có thể chữa lành những vết thương trong trái tim của nó? Giấc ngủ đến thật nhẹ nhàng và nó mơ đến một cánh đồng đầy hoa…Tùng đứng giữa cánh đồng ấy tươi cười như chờ đợi từng bước chân chậm chạp của nó. Nó thận trọng bước từng bước tránh dẫm chân lên những bông hoa xinh đẹp, rồi bỗng mảnh đất dưới chân nó sụp xuống nó rơi vào một hố đen sâu thẳm. Nó cất tiếng la thất thanh rồi ngồi bật dậy, áo ướt đẫm mồ hôi…
Cơn ác mộng như thật nó cảm thấy mình đang mạo hiểm với cuộc đời mình. Nó thở dài rồi nằm xuống nhắm mắt cố gắng kéo giấc ngủ về cho hết đêm nay…
Bên ngoài mặt trời đã mọc từ lâu, nhưng ánh nắng không thể chiếu xuống mảnh sân trước nhà nó được, những tán cây ngọc lan đã che kín khoảng sân trước nhà, không khí buổi ban mai làm hương ngọc lan thoang thoảng. Nó ngồi suy tư trên giường nhớ lại giấc mơ đêm qua, nó lắc đầu mấy cái thật mạnh như cố xua đi nỗi ám ảnh trong đêm.
- Đêm qua em ngủ ngon không? Tối nay 8h mình gặp nhau ở chổ cũ nha?
Lại là tin nhắn của Tùng.
Ông thầy này quả là phiền phức, nhưng thôi kệ tối nay nó cũng không biết phải làm gì? Nó diện một cái áo thun ngắn tay với chiếc quần đùi kaki xám, nó lên xe chạy đến điểm hẹn cũ: Quán cà phê Molinari. Nó vào gởi xe rồi theo lối cầu thang củ lên tầng trên khu Merlot.
Tùng ngồi trầm lặng ở một góc phòng, hôm nay chàng có vẻ căng thẳng. Chàng muốn chính thức hoá mối quan hệ đang làm chàng khó ngủ mấy tuần nay. Nó xuất hiện ở đầu cầu thang, tay chàng càng xiết mạnh vào hộp quà đang cầm.
- Anh. Cho em một ly ép nho.
Nó ngồi xuống cạnh Tùng và gọi ngay thức uống quen thuộc.
Khoảng cách giữa nó và Tùng đã được thu ngắn đáng kể, sau cái ngày chàng nói với nó rằng chàng có thể đợi cho đến lúc nó chấp nhận yêu chàng.
- Hôm nay anh không đi dạy sao? Em nhớ theo thời khoá biểu hôm nay anh có tiết dạy mà?
Nó thắc mắc.
- À, anh xin nghỉ dạy một tuần rồi. Anh muốn mời em đi Nha Trang chơi một chuyến.
Tùng nắm lấy tay nó. Chàng đặt vào đôi tay nó một chiếc hộp nhỏ xíu.
Nó dùng tay mở nhẹ nắp hộp ra. Bên trong là hai chiếc nhẫn có khắc tên hai đứa. Tùng ghé sát tay nó thì thầm.
- Em chấp nhận yêu anh nhé? Anh sẽ chăm sóc cho em cho đến khi anh còn có thể!
Nó biết Tùng là một người tốt, nó suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, kể từ ngày đầu Tùng hẹn nó đi chơi. Nhưng nếu dễ dàng chấp nhận tình yêu của Tùng có nghĩa là nó sẽ phải mạo hiểm với tương lai. Thôi thì đành tuỳ ý trời vậy! Nó gật đầu. Tùng vội vàng quàng tay ôm nó vào lòng, hôn nhẹ lên đôi môi của nó. Ngoài kia là hai đứa nhân viên phục vụ đang đứng xầm xì…
Tùng yêu nó vì một lý do rất không thực tế: nó lạnh lùng. Chàng cũng đã từng yêu vài người nhưng sự nồng ấm giả dối không thể làm trái tim chàng rung động, nhưng cái vẻ ngoài lạnh lùng của nó lại có cái ánh mắt rất dịu dàng. Chàng biết nó là người yếu đuối và cái vẻ cứng rắn bề ngoài chỉ là cái vỏ bọc cho một tâm hồn nhạy cảm sợ bị tổn thương.
Comments