Skip to main content

Chuyện của Tùng(5)


Nó bước vào nhà, thay vội bộ đồ ngắn rồi bước lên giường. Giấc ngủ hôm nay không đến nhẹ nhàng vì tâm trí nó cứ mãi vẫn vơ suy nghỉ, những điều Tùng nói điều rất đúng, nó sống quá chủ quan và không hề quan tâm đến cảm nhận của người khác, ai nói gì nó cũng mặc kệ, nó vẫn vô tư bên trong cái vẻ bọc lạnh lùng.

Đôi khi nó thèm được ai đó ôm ghì vào lòng, hôn nhẹ lên đôi mắt nó, nó thích cảm giác được ai đó ôm chặt từ phía sau, cảm giác đó thật an toàn và hạnh phúc. Nó đã từ chối rất nhiều cơ hội, nó không thể chắc ai là kẻ thật lòng.

- Em ngủ chưa? Anh ước gì có thể ở bên cạnh em nhiều hơn, em có thể tin anh không? Anh sẽ cố gắng chăm sóc cho em.
Nó đọc tin nhắn rồi mỉm cười.

Chăm sóc? Hai từ chăm sóc nói thì rất đơn giản nhưng khi thực hiện sẽ rất khó khăn. Nó phân vân liệu Tùng có như những người đã đi qua đời nó không? Liệu anh có thể chữa lành những vết thương trong trái tim của nó? Giấc ngủ đến thật nhẹ nhàng và nó mơ đến một cánh đồng đầy hoa…Tùng đứng giữa cánh đồng ấy tươi cười như chờ đợi từng bước chân chậm chạp của nó. Nó thận trọng bước từng bước tránh dẫm chân lên những bông hoa xinh đẹp, rồi bỗng mảnh đất dưới chân nó sụp xuống nó rơi vào một hố đen sâu thẳm. Nó cất tiếng la thất thanh rồi ngồi bật dậy, áo ướt đẫm mồ hôi…

Cơn ác mộng như thật nó cảm thấy mình đang mạo hiểm với cuộc đời mình. Nó thở dài rồi nằm xuống nhắm mắt cố gắng kéo giấc ngủ về cho hết đêm nay…

Bên ngoài mặt trời đã mọc từ lâu, nhưng ánh nắng không thể chiếu xuống mảnh sân trước nhà nó được, những tán cây ngọc lan đã che kín khoảng sân trước nhà, không khí buổi ban mai làm hương ngọc lan thoang thoảng. Nó ngồi suy tư trên giường nhớ lại giấc mơ đêm qua, nó lắc đầu mấy cái thật mạnh như cố xua đi nỗi ám ảnh trong đêm.

- Đêm qua em ngủ ngon không? Tối nay 8h mình gặp nhau ở chổ cũ nha?
Lại là tin nhắn của Tùng.

Ông thầy này quả là phiền phức, nhưng thôi kệ tối nay nó cũng không biết phải làm gì? Nó diện một cái áo thun ngắn tay với chiếc quần đùi kaki xám, nó lên xe chạy đến điểm hẹn cũ: Quán cà phê Molinari. Nó vào gởi xe rồi theo lối cầu thang củ lên tầng trên khu Merlot.

Tùng ngồi trầm lặng ở một góc phòng, hôm nay chàng có vẻ căng thẳng. Chàng muốn chính thức hoá mối quan hệ đang làm chàng khó ngủ mấy tuần nay. Nó xuất hiện ở đầu cầu thang, tay chàng càng xiết mạnh vào hộp quà đang cầm.

- Anh. Cho em một ly ép nho.
Nó ngồi xuống cạnh Tùng và gọi ngay thức uống quen thuộc.

Khoảng cách giữa nó và Tùng đã được thu ngắn đáng kể, sau cái ngày chàng nói với nó rằng chàng có thể đợi cho đến lúc nó chấp nhận yêu chàng.

- Hôm nay anh không đi dạy sao? Em nhớ theo thời khoá biểu hôm nay anh có tiết dạy mà?
Nó thắc mắc.

- À, anh xin nghỉ dạy một tuần rồi. Anh muốn mời em đi Nha Trang chơi một chuyến.
Tùng nắm lấy tay nó. Chàng đặt vào đôi tay nó một chiếc hộp nhỏ xíu.

Nó dùng tay mở nhẹ nắp hộp ra. Bên trong là hai chiếc nhẫn có khắc tên hai đứa. Tùng ghé sát tay nó thì thầm.

- Em chấp nhận yêu anh nhé? Anh sẽ chăm sóc cho em cho đến khi anh còn có thể!

Nó biết Tùng là một người tốt, nó suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, kể từ ngày đầu Tùng hẹn nó đi chơi. Nhưng nếu dễ dàng chấp nhận tình yêu của Tùng có nghĩa là nó sẽ phải mạo hiểm với tương lai. Thôi thì đành tuỳ ý trời vậy! Nó gật đầu. Tùng vội vàng quàng tay ôm nó vào lòng, hôn nhẹ lên đôi môi của nó. Ngoài kia là hai đứa nhân viên phục vụ đang đứng xầm xì…

Tùng yêu nó vì một lý do rất không thực tế: nó lạnh lùng. Chàng cũng đã từng yêu vài người nhưng sự nồng ấm giả dối không thể làm trái tim chàng rung động, nhưng cái vẻ ngoài lạnh lùng của nó lại có cái ánh mắt rất dịu dàng. Chàng biết nó là người yếu đuối và cái vẻ cứng rắn bề ngoài chỉ là cái vỏ bọc cho một tâm hồn nhạy cảm sợ bị tổn thương.

Comments

Popular posts from this blog

Because I love you

If I got down on my knees & I pleaded with you If I crossed a million oceans just to be with you Would you ever let me down? If I climbed the highest mountain just to hold you tight If I said that I would love you every single night Would you ever let me down? Well, I'm sorry if it sounds kinds sad It's just that, I'm worried So worried That you'll let me down Because I love you Love you Love you, so don't let me down If I swam the longest river just to call your name If I said the way I feel for you would never change Would you ever fool around? Well, I'm sorry if it sounds kinds bad It's just that, I'm worried I'm so worried That you'll let me down Because I (love you, love you) love you Love you Well I'm sorry if it sounds kinds bad it's just that, I'm worried Yes, I'm so worried That you'll let me down Because I love you Love you Oooh, I love you Love you Love you

Tiếng chàng hiu

Chiều hôm nay một tiếng chàng hiu buồn Rớt xuống lòng ta vũng bùn nước đọng Vài gợn nhỏ lăn tăn dấu sóng Lim dim khép lại hững hờ Tiếng chàng hiu buồn như giữa cơn mơ Có đó chợt liền không đó Cả tiếng dế lẻ loi trong vệ cỏ Cũng mơ hồ ngắt quãng chờ mong Bùn trăm năm đã đóng cặn đáy lòng Ta nói ta cười mà ta không biết Đời giỏi thật những say mê hơn thiệt Ta một mình, một nửa... nơi nao?

Nắng lên rực rỡ (4)

Cùng lúc ấy ở căn gác cũ, người đàn ông bên chiếc radio đã ra khỏi chiếc bàn bằng gỗ sồi để tiến về phía ban công. Chiếc radio vẫn phát những chương trình quảng cáo nghe xèn xẹt. Hình như câu trả lời cuối cùng của chuyên gia tâm lý Thăng Bình cũng đã tác động không ít tới anh. Anh dựa lưng vào khung cửa sổ rồi ném một cái nhìn đau đớn vào đêm, vào khoảng không gian dài rộng phía trước mà anh tin ở đó Thăng Bình đang tồn tại. Anh khóc. Anh thét lên. Đêm rùng mình trước thứ âm thanh như cắt vào da thịt bởi những nhát dao sắc lạnh “Tại sao? Tại sao em không thể tha thứ cho anh như những gì em nói chứ? Tại sao...” . Rồi anh ngồi thụp xuống. Không gian đêm buồn như muốn chảy ra thành những giọt nước mắt bởi một âm thanh rất nhẹ và khá liên tục như rên rỉ vào đêm “Anh xin lỗi, xin lỗi, Tuấn chỉ là một phút sai lầm của anh thôi”. Nước mắt đẫm trên gương mặt như đang thắt lại bởi nỗi đau từ quá khứ vẫn còn chưa dứt ở hiện tại. Người đàn ông thiếp đi, những mảnh tối của kí ức xưa cũ lại ...