Skip to main content

Chuyện của Tùng(2)

Tùng nhìn xuống chân nó, một vết dơ dài trên bắp chân bên phải, chứng tỏ điều nó nói về tai nạn kia là sự thật. Tùng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nó, Bảo quay đi bỏ mặc Tùng và nó ngồi đó. Tùng bắt đầu câu chuyện.


- Chân em có sao không? Còn đau không?

- Dạ cũng chỉ hơi đau thôi, không có gì nặng hết, anh đừng quan tâm.

Nó cười.

Nó là vậy, khi có người tiếp xúc làm quen, cảm giác băng giá trong nó lại trỗi dậy, nhưng hôm nay sự lạnh lùng của nó không làm Tùng khó chịu vì trong lòng Tùng ngọn lửa yêu thương đã bắt đầu bùng cháy, trong cả ánh mắt nhìn.

- Em tên gì? Anh tên Tùng.

- Dạ, em tên Vinh. Anh là giáo viên hả? Hồi nãy em nghe mấy anh kia gọi anh là thầy giáo.

- Ừ, anh dạy học.

Tùng đưa ly mời nó.

- Ba mẹ em cũng là giáo viên cấp ba, anh dạy ở đâu?

Nó nhấp một ngụm bia rồi đặt xuống bàn.

- Anh dạy ở trung tâm ngoại ngữ.

Tùng trả lời rồi đứng dậy kéo ghế sát vào nó.

- Đây là số điện thoại của anh, em nhá máy cho anh nhé.

Tùng trao cho nó một danh thiếp.

- Ủa, anh là trưởng phòng... Anh làm công ty du lịch hả? Vậy là anh làm hai công việc lận à?

Nó không khỏi ngạc nhiên.

- Ừ đi dạy vì sở thích thôi, còn công việc chính của anh là đi đây đi đó.

Tùng cười.

Nó đành phải chia tay Tùng và câu chuyện còn dở dang vì trời đã quá khuya, nó không thể nào tiếp tục nán ở lại.

- Gặp lại anh sau nha. Giờ em phải về, cha mẹ em khó lắm! Em không dám đi chơi khuya.

Tạm biệt anh, nó đứng dậy đi chầm chậm ra cửa.

Thời gian như ngưng lại trong giây lát, khi Tùng ngồi ngẩn ra nhìn theo nó từ phía sau. Tùng cũng thấy lạ, trong lòng có gì đó vui vui trộn lẫn với sự hối tiếc. Tùng muốn chạy theo giữ nó lại, nhưng chàng không thể vì lý do ra về của nó rất chính đáng.

Sau lần gặp mặt nó tại sinh nhật thằng Bảo, Tùng có nhiều suy nghĩ về nó, điều đáng nói nhất là ánh mắt trông rất buồn của nó, những nụ cười tuy rất quyến rũ nhưng lại có chút vô hồn, dường như bên trong cái vẻ bề ngoài hoạt bát ấy của nó, lại là một miền lạnh giá cô đơn. Tùng nhắm mắt lại nhớ đến gương mặt của nó, bất giác Tùng thấy phấn khởi vô cùng. Chàng là vậy, luôn khép kín cửa lòng, nhìn đám bạn vô tư nay cặp đứa này, mai nhảy sang đứa khác có lúc chàng thấy ganh tỵ với chúng nó.

Biết mình là gay từ rất sớm, nhưng do nếp giáo dục của gia đình, chàng không dám bộc lộ bản thân mình ra ngoài xã hội. Đã nhiều đêm chàng tự nhủ, giá mà chàng là một người đàn ông thực thụ có lẽ đã vui vẻ với vợ con. Cha mẹ chàng đã mất từ năm ngoái, chàng lại thấy cuộc sống trống trải vô cùng, có lẽ cha mẹ là niềm an ủi lớn nhất trong đời chàng. Tùng nhấc máy gọi cho Bảo.

- A lô, Bảo hả?

- Dạ em nghe nè thầy ơi.

- Ê mày cho tao xin số điện thoại của Vinh đi.
Tùng vào ngay vấn đề.

- Ủa sao vậy? Hôm bữa sinh nhật của tao, mày vẫn chưa lấy số của nó hả? Sao khờ vậy?
Bảo càu nhàu.

- Rồi mày có cho không?
Tùng gắt.

- Ghi lại nè ... không chín ba bảy í lộn không chín ba bốn bảy sáu sáu sáu năm hai... Rồi chưa? Sợ thầy luôn.
Bảo vừa đọc cho Tùng một dãy số mà chàng đang mong đợi.

- Rồi, cám ơn nha, bữa nào gặp. Bye...
Tùng cúp máy rồi gọi ngay số chàng vừa nhận được.

- A lô Vinh nghe.
Bên kia điện thoại giọng nó còn ngái ngủ.

- À, anh có làm phiền em không? Anh Tùng đây.

- Tùng nào? Á anh là anh Tùng gặp hôm sinh nhật anh Bảo đúng không?
Nó nhớ ngay gương mặt anh có đôi kính cận.

- Em khoẻ không? Hôm nay em có bận gì không?

- Dạ không, nhưng chi vậy anh?
Nó làm như không đoán được ý định của Tùng.

- Anh muốn mời em đi uống cà phê. Em thấy sao?
Tùng đợi sự quyết định của nó.

- Dạ được nhưng khoảng 8 giờ được không anh?

- Ok, hẹn gặp em lúc 8 giờ tối nay ở quán cà phê Molinari số 1 Lê Duẩn Q1 nha.
Tùng đã chọn được một địa điểm.

- Dạ 8 giờ gặp... bye anh.

Nó cúp máy rồi tiếp tục ngủ nướng.

Comments

Popular posts from this blog

Because I love you

If I got down on my knees & I pleaded with you If I crossed a million oceans just to be with you Would you ever let me down? If I climbed the highest mountain just to hold you tight If I said that I would love you every single night Would you ever let me down? Well, I'm sorry if it sounds kinds sad It's just that, I'm worried So worried That you'll let me down Because I love you Love you Love you, so don't let me down If I swam the longest river just to call your name If I said the way I feel for you would never change Would you ever fool around? Well, I'm sorry if it sounds kinds bad It's just that, I'm worried I'm so worried That you'll let me down Because I (love you, love you) love you Love you Well I'm sorry if it sounds kinds bad it's just that, I'm worried Yes, I'm so worried That you'll let me down Because I love you Love you Oooh, I love you Love you Love you

Tiếng chàng hiu

Chiều hôm nay một tiếng chàng hiu buồn Rớt xuống lòng ta vũng bùn nước đọng Vài gợn nhỏ lăn tăn dấu sóng Lim dim khép lại hững hờ Tiếng chàng hiu buồn như giữa cơn mơ Có đó chợt liền không đó Cả tiếng dế lẻ loi trong vệ cỏ Cũng mơ hồ ngắt quãng chờ mong Bùn trăm năm đã đóng cặn đáy lòng Ta nói ta cười mà ta không biết Đời giỏi thật những say mê hơn thiệt Ta một mình, một nửa... nơi nao?

Nắng lên rực rỡ (4)

Cùng lúc ấy ở căn gác cũ, người đàn ông bên chiếc radio đã ra khỏi chiếc bàn bằng gỗ sồi để tiến về phía ban công. Chiếc radio vẫn phát những chương trình quảng cáo nghe xèn xẹt. Hình như câu trả lời cuối cùng của chuyên gia tâm lý Thăng Bình cũng đã tác động không ít tới anh. Anh dựa lưng vào khung cửa sổ rồi ném một cái nhìn đau đớn vào đêm, vào khoảng không gian dài rộng phía trước mà anh tin ở đó Thăng Bình đang tồn tại. Anh khóc. Anh thét lên. Đêm rùng mình trước thứ âm thanh như cắt vào da thịt bởi những nhát dao sắc lạnh “Tại sao? Tại sao em không thể tha thứ cho anh như những gì em nói chứ? Tại sao...” . Rồi anh ngồi thụp xuống. Không gian đêm buồn như muốn chảy ra thành những giọt nước mắt bởi một âm thanh rất nhẹ và khá liên tục như rên rỉ vào đêm “Anh xin lỗi, xin lỗi, Tuấn chỉ là một phút sai lầm của anh thôi”. Nước mắt đẫm trên gương mặt như đang thắt lại bởi nỗi đau từ quá khứ vẫn còn chưa dứt ở hiện tại. Người đàn ông thiếp đi, những mảnh tối của kí ức xưa cũ lại ...