- Anh lên xe đi, sắp đến giờ xe chạy rồi.
- Em sẽ nhớ anh chứ?
Lặng lẽ gật đầu, Bá không dám nhìn vào mắt anh.
- Yêu anh nhiều không?
Luân hỏi lại cái câu hỏi mà anh đã hỏi hàng trăm lần trong những ngày ngắn ngủi hai người gần nhau.
Lại gật đầu lần nữa. Bá cảm thấy tim mình nghẹn lại.
Luân choàng tay bóp mạnh bờ vai Bá thì thầm:
- Vậy tại sao anh đi lại không khóc?
- Con trai ai lại khóc!
Nói vậy nhưng Bá đang cố nén những dòng nước mắt chỉ trực tuôn trào. Anh chưa đi mà Bá đã nhớ anh rồi. Bá nhớ lần đầu gặp nhau anh đã ôm Bá chặt thế nào. Nhớ nụ hôn đầu đầy nồng nàn mà anh trao. Nhớ mùi mồ hôi toát ra từ da thịt của anh. Nhớ cái cách anh đột ngột kéo Bá lại gần và hôn nhanh lên môi khi cả hai đi bên nhau...
Vậy mà đã đến ngày anh đi. Anh trở lại với cuộc sống sôi động nơi đô thành, với một nơi không có Bá. Nơi đó chắc sẽ có đầy những chàng trai theo đuổi anh. Bá không muốn anh đi.
Mặc cho bến xe đông đúc với bao người qua lại, anh cúi đầu, lén lút trao vội Bá một nụ hôn. Tim Bá run bần bật. Lòng Bá đau tê tái...
- Anh lên xe đi, không là em không cho anh đi nữa đâu.
Luân nắm tay Bá xiết chặt.
- Anh sẽ rất nhớ em đấy. Anh sẽ sớm về với em thôi. Chờ anh nhé!
Và anh đi lẫn vào dòng người hối hả, chen chúc. Bá thẩn thờ nhìn theo chiếc xe dần rời bến. Vậy là anh đi...
***
- Nhớ anh nhiều không?
- Em nhớ anh lắm.
- Nhớ thế nào?
- Không muốn sống nữa.
Im lặng. Rồi Luân nói:
- Mình dừng lại đi em. Anh cũng không thể sống như thế này mãi được. Anh chỉ sợ đến lúc anh không chịu nổi nữa, anh sẽ làm điều có lỗi với em. Anh không muốn làm em đau lòng.
Im lặng. Bá cúp máy.
Đêm. Bá nhắn một tin thật dài sau khi đã để cho nước mắt chảy ngược vào lòng.
“Em nghĩ anh đúng. Chúng mình nên dừng lại. Em hiểu cảm giác yêu mà không được chạm vào người mình yêu nó khó chịu đến mức nào. Em không thể đem đến cho anh những điều đó. Hơn nữa, em không thể theo anh ra ngoài đó, em cũng không muốn làm người ngăn cản bước chân anh, những ước mơ quá đỗi hiện thực của anh. Cảm ơn anh đã cho em cảm giác yêu và được yêu là thế nào. Hãy cho em thời gian để quên anh.”
Bá tắt máy. Hôm sau Bá thay số.
***
Hai năm trôi qua.
Luân chia tay bạn trai mới bằng một nụ hôn rồi quay xe ra về. Đây là người bạn tình thứ hai mươi kể từ sau khi anh chia tay với Bá. Dù có bao lần nghiền nát họ trong tay mình, phủ lên họ những nụ hôn đầy ham muốn, anh cũng không thể nào lấp đầy được khoảng trống trong lòng mình. Bá đã quên anh chưa? Anh cứ tưởng tình cảm xa xôi như thế càng dễ quên, nhưng hình như anh đã lầm. Anh chưa khi nào quên nổi Bá từ cái ngày đưa tiễn ấy. Anh nhớ Bá đến quay quắt, để quên, anh lại lao vào những cuộc tình, vào những giây phút mây mưa rồ dại. Đôi khi anh muốn quên Bá vì thấy mình cần có trách nhiệm với người yêu mới. Nhưng chính họ lại chẳng xem trọng việc đó, làm anh hụt hẫng và chán nản. Anh cũng chẳng rõ mình đã quen những người kia như thế nào. Có khi chỉ là tình yêu trong một tuần. Dài lắm thì cũng được vài ba tháng tháng. Anh không cảm thấy thỏa mãn khi ở bên bất kì ai. Sự nghiệp đang lên nhanh cũng chỉ làm anh vui hơn trong chốc lát.
Việc đầu tiên anh làm để quên được quá khứ là cất đi tấm ảnh anh chụp trộm Bá khi đang ngồi đọc sách ở công viên, tấm ảnh anh đã rửa và vẫn nằm trong ví của anh bấy lâu nay. Nó là lý do khiến một người tình cũ của anh giận dỗi và đòi chia tay. Anh chẳng bận tâm. Thế là chuyện tình dừng ở đó. Sau đó anh Anh dọn sạch hòm thư bao gồm tất cả những email mà Bá đã viết cho anh, mặc dù anh đã thay hòm thư khác và không dùng đến địa chỉ mail đầy kỉ niệm này nữa. Cuối cùng, anh xóa phần tin nhắn lưu trong điện thoại. Anh đọc lại tin nhắn cuối cùng mà anh đã gần như thuộc lòng:
“Em nghĩ anh đúng. Chúng mình nên dừng lại. Em hiểu cảm giác yêu mà không được chạm vào người mình yêu nó khó chịu đến mức nào. Em không thể đem đến cho anh những điều đó. Hơn nữa, em không thể theo anh ra ngoài đó, em cũng không muốn làm người ngăn cản bước chân anh, những ước mơ quá đỗi hiện thực của anh. Cảm ơn anh đã cho em cảm giác yêu và được yêu là thế nào. Hãy cho em thời gian để quên anh.”
Và cả tin nhắn cách đó rất lâu: “Anh có ý định trở về không?”.
Đọc tin nhắn. Luân bật dậy khỏi giường gọi cho Bá và chợt nhớ ra là Bá đã thay số. Bá đã tự tìm cách thoát ra khỏi cuộc sống của anh. Nhưng anh quên một điều, Bá là người vô cùng thông minh và tinh tế.
***
Hình như đã thành thói quen không bỏ, ngày cuối tuần nào Bá cũng đến đây, với cái công viên gắn đầy kỷ niệm. Đây là nơi lần đầu Bá gặp Luân. Hai năm không đủ để Bá quên anh, vì có cố gắng lắm thì Bá cũng chẳng thể tìm ra lý do gì để quên được anh. Bá đã thử bắt đầu với một vài người khác, nhưng đều không thể quên nổi Luân. Hơi ấm của anh vẫn luôn bao quanh Bá, làm Bá không có cảm giác gì khi ở cạnh những người con trai khác.
- Anh tưởng em không còn đến nơi này?
Một giọng nói quen thuộc cất lên mà Bá ngỡ mình đã quên hẳn rồi. Bá ngẩng đầu lên, cuốn sách trong tay rơi tuột xuống đám cỏ. Luân đứng đó mà Bá tưởng mình nằm mơ. Bá đứng dậy, lắp bắp:
- Sao... sao anh lại ở đây?
- Anh nhớ nơi này nên đến đây.
- Ý em là tại sao...
Bá chưa nói hết câu thì Luân đã lao đến, choàng tay qua cổ Bá, y như lần đầu hai người gặp nhau, anh nói nhanh:
- Vì anh nhớ em. Vì anh không thể sống mà không có em. Bá có nhớ anh không? Còn yêu anh không?
- Còn công việc, còn ước mơ của anh?
- Anh mặc kệ. Không có em thì anh chẳng thích thú chuyện gì khác. Trước mắt anh chỉ cần em thôi.
- Rồi anh lại đi. Em thì không thể...
- Đừng nói nữa...Anh biết lỗi của anh rồi. Cho anh xin lỗi. Anh đã phải đi một chặng đường quá dài để nhận ra anh cần em biết chừng nào. Anh không thể nào rời xa em được nữa!
-.............
- Về nhà thôi em.
Luân kéo tay Bá chạy như bay ra bãi giữ xe.
- Ôm anh chặt vào nhé!
Trong thoáng chốc cả hai đã về đến nhà Luân.
Cánh cửa đóng vội. Họ trao nhau nụ hôn dài bất tận như cái lần đầu tiên họ đến bên nhau.
Comments