Đêm rơi chầm chậm, đêm co ro một chút buồn rơi rả rích trong mưa. Mưa không nặng hạt nhưng cũng đủ sức làm cho lòng em nao nao đến khó tả. Dường như lúc nào cũng thế - Mưa mang lại nỗi đau và cũng chính mưa mang lại hạnh phúc.
Chợt nhớ ai đó đã từng hỏi: "Phải làm sao khi người làm cho ta cười lại chính là người khiến ta phải khóc". Em không biết trả lời sao cả, chỉ là bâng khuâng nhìn về phía xa xa…
Mình yêu nhau bao lâu rồi anh nhỉ… Có ai trong cuộc đời này biết đâu sẽ là điểm dừng chân cuối cùng trong cuộc đời mình, bởi thế tình yêu này em dành cho anh là tất cả. Có ai biết vượt qua sự vĩnh cửu là điều gì đón đợi? Chỉ biết rằng em đã vượt qua sâu thẳm những nỗi buồn, nỗi đơn côi, cho dù bến nơi này mà thuyền lại ở tận nơi đâu. Điều duy nhất khiến em mạnh mẽ vượt qua chính là hình ảnh của anh cùng tình yêu ở lại bên mình.
Ở phía cuối cùng của khoảnh khắc thương yêu em tìm thấy anh và em tin hình ảnh anh mãi mãi bên em như thế… Anh hãy luôn lắng nghe những giai điệu yêu thương từ chính tâm hồn mỗi chúng ta anh nhé!
Comments