Skip to main content

Đường nhân gian


Thế là mình chẳng gặp nhau
Ở trong lóng lánh cái màu nhân gian.

Ai giăng tơ chốn bạc vàng
Tôi về quê mẹ đường chan nắng hồng.

Ai chờ chi có trông không
Tôi chờ đợi có ngọc lòng bàn tay.

Ai về tìm rượu để say
Tôi tìm nhân thế tháng ngày ủ men.

Ai cậy cục chốn bon chen
Thảnh thơi tôi thắp ngọn đèn trong thơ.

Đường nhân gian lắm sững sờ
Gần nhau nào biết bao giờ gặp nhau...?

Comments

Popular posts from this blog

Tiếng chàng hiu

Chiều hôm nay một tiếng chàng hiu buồn Rớt xuống lòng ta vũng bùn nước đọng Vài gợn nhỏ lăn tăn dấu sóng Lim dim khép lại hững hờ Tiếng chàng hiu buồn như giữa cơn mơ Có đó chợt liền không đó Cả tiếng dế lẻ loi trong vệ cỏ Cũng mơ hồ ngắt quãng chờ mong Bùn trăm năm đã đóng cặn đáy lòng Ta nói ta cười mà ta không biết Đời giỏi thật những say mê hơn thiệt Ta một mình, một nửa... nơi nao?

Trai đẹp Á - Âu

[ [

Anh đi

Sao anh lại đi hôm nay Chưa Đông mà đã cắt lòng, lạ chưa? Anh không đến tự ngày xưa Anh đi chọn buổi cơn mưa cận kề Trời buồn chớp giật lê thê Thu còn mê mãi sao về hỡi Đông… Anh về anh có buồn không Khi không có chút nắng hồng tiễn chân Khoảng xa, cứ cách xa dần Mấy sông, mấy núi, mấy đèo dần xa… Em xin làm hạt mưa sa Thấm trên vai áo theo anh về cùng!