Skip to main content

Nắng lên rực rỡ (5)




Thăng Bình quăng mình lên chiếc nệm thoang thoảng mùi ngọc lan. Cũng đã hơn mười năm từ khi anh chuyển về căn phòng này, mọi thứ cũng không có quá nhiều thay đổi. Hơn mười năm để chấp nhận sự thật và tìm lại niềm tin từ cuộc sống có thể là quá nhiều, nhưng với một chuyên viên tâm lý hàng đêm tiếp xúc với bao câu chuyện tình trái ngang cộng với nỗi đau để lại từ quá khứ còn rất lớn thì điều đó cũng là một điều không khó hiểu lắm.

Cũng có lúc anh nguôi ngoai đi nhiều trong suy nghĩ, nhưng chẳng biết căn gác xưa có còn nguyên vẹn hay không? Chỉ có vài ngày mà tình cảm đã thay đổi, huống gì chuyện mười năm? Niềm tin một khi đã không còn nữa, người ta sẵn sàng nghi ngờ tất cả những gì xung quanh. Cuộc sống đã dạy cho anh nhiều thứ, trong đó có hi vọng vào tương lai. Đúng, cũng đã đến lúc anh nên bắt đầu một cái mới với một con người mới.
Nhưng còn đêm nay, ở ngay lúc này, anh vẫn chỉ có một mình ngọt nhạt với đêm.


Sau đêm Bảo Tuấn đến mượn tài liệu của Thăng Bình, Lê Thành và cậu vẫn còn nhiều lần gặp nhau thêm nữa. Lê Thành biết tình cảm Bảo Tuấn dành cho mình đã vượt qúa giới hạn của một thứ tình cảm anh em bình thường và điều đó đã làm anh thực sự lo lắng. Thăng Bình mỏng manh như viên pha lê chỉ cần một cú sốc nhỏ cũng khiến cậu tan nát. Anh yêu Thăng Bình vô hạn, nhưng anh cũng không thể cấm Bảo Tuấn yêu anh. Và rồi cái gì phải đến cũng đã đến. Lê Thành còn nhớ như in cái ngày căn gác bỗng trở nên cô đơn.
Lại là một đêm rất sâu nữa…


Bảo Tuấn đột ngột xuất hiện bên trước cửa căn gác. Lê Thành mở cửa trong sự ngạc nhiên cao độ.

- Sao? Sao lại là em?

- Thăng Bình ở lại ký túc giúp bạn chạy bài. Còn em thì thấy không thể thiếu anh thêm một giờ nào nữa.

- Nhưng…

Trước khi Lê Thành kịp nói hết Bảo Tuấn ôm chặt lấy anh rồi gục mặt vào đôi bờ vai rắn chắc. Anh bối rối,

- Em chấp nhận tất cả, chỉ xin anh đừng bỏ mặc em thôi

- Tuấn, em đừng ngốc như thế, còn nhiều người tốt hơn anh lắm! Em xứng đáng với một tình yêu trọn vẹn hơn. Anh không thể sống mà thiếu Thăng Bình được. Anh xin lỗi.

- Chỉ đêm nay thôi. Hãy cho em cảm nhận tình cảm của anh thêm một đêm nữa thôi.

- Tuấn, em…

Đêm tan ra rồi lại tụ lại. Một màu đen nhung huyền và xa xăm. Lẩn khuất trong màn đêm u uất hai chàng trai lại quấn lại với nhau. Những tiếng rên khe khẽ, tiếng radio xèn xẹt do đợt va chạm lần trước, tiếng người khóc thút thít, tiếng bước chân dồn dập… Đêm khóc. Khóc cùng những bước chân vô định của tình yêu bị phản bội. Sự lừa dối trộn lẫn vào đêm. Những mảnh pha lê bắt đầu rạn nứt, rồi vỡ tan ra theo tiếng gào thét của ai đó đằng sau. Đã quá muộn rồi.

Đêm tuyệt vọng và đắng cay.


Người đàn ông trên chiếc ban công giật mình bởi tiếng radio bỗng dưng bị xáo trộn. Âm thanh hỗn độn bỗng vụt tắt, xèn xẹt, xèn xẹt… rồi lại vang lên trong vắt. Bản solat ánh trăng lại bắt đầu vang lên. Người đàn ông đứng dậy, đôi mắt quầng thâm vì thiếu ngủ và sưng húp lên. Đã đến lúc anh phải làm cái gì đó. Im lặng sẽ chỉ làm nỗi đau thêm sâu. Anh lê tấm thân mệt mỏi vào bên trong căn gác, anh ngồi vào chiếc bàn bằng gỗ sồi hướng về phía cửa sổ rồi từ từ lôi ra từ ngăn kéo một chiếc hộp gỗ có khóa kín. Tra chiếc chìa khóa nhỏ xíu trên chiếc dây chuyền của mình vào ổ khóa, người đàn ông đặt vào bên trong chiếc hộp kỉ vật quý giá nhất của mình rồi lại khóa kín lại. Sau đó, anh bước rất nhanh ra khỏi căn gác với một cái túi nhỏ nhắn trên tay.

Đêm bỗng dưng thanh thản lạ.

Comments

Popular posts from this blog

Tiếng chàng hiu

Chiều hôm nay một tiếng chàng hiu buồn Rớt xuống lòng ta vũng bùn nước đọng Vài gợn nhỏ lăn tăn dấu sóng Lim dim khép lại hững hờ Tiếng chàng hiu buồn như giữa cơn mơ Có đó chợt liền không đó Cả tiếng dế lẻ loi trong vệ cỏ Cũng mơ hồ ngắt quãng chờ mong Bùn trăm năm đã đóng cặn đáy lòng Ta nói ta cười mà ta không biết Đời giỏi thật những say mê hơn thiệt Ta một mình, một nửa... nơi nao?

Trai đẹp Á - Âu

[ [

Anh đi

Sao anh lại đi hôm nay Chưa Đông mà đã cắt lòng, lạ chưa? Anh không đến tự ngày xưa Anh đi chọn buổi cơn mưa cận kề Trời buồn chớp giật lê thê Thu còn mê mãi sao về hỡi Đông… Anh về anh có buồn không Khi không có chút nắng hồng tiễn chân Khoảng xa, cứ cách xa dần Mấy sông, mấy núi, mấy đèo dần xa… Em xin làm hạt mưa sa Thấm trên vai áo theo anh về cùng!