Lại một đêm nữa.
Hà Nội những ngày chớm thu, gió heo may xao xác. Căn nhà nhỏ vùng ngoại ô đèn đã vụt tắt từ lâu. Đêm vào sâu. Ở bên trong căn gác có cửa sổ hướng về phía hoàng hôn, chàng sinh viên năm hai trường nhân văn đang ôm chiếc radio thì thầm vào đêm.
Ánh trăng vàng vọt chiếu hắt vào gương mặt thư sinh mộc mạc những đợt sáng mềm mại. Không biết phải tại trăng không mà gương mặt ấy lại trở nên dịu dàng như thế? Đẹp. Một cái đẹp lẫn vào đêm. Thăng Bình chỉnh cái ăng ten của chiếc radio có vỏ bằng gỗ sồi màu đỏ ối về phía cửa sổ. Chiếc radio bắt đầu phát ra những âm thanh trong vắt của bản solat ánh trăng. Đêm nhẹ nhàng và êm êm.
Cộc cộc cộc…
- Bình à, anh vào được không?
- Dạ, vào đi anh. Cửa chưa chốt đâu.
…
Lê Thành đẩy cửa bước vào, anh nhón những ngón chân thật nhẹ về phía Thăng Bình rồi vòng tay ôm ấy cậu từ phía sau, anh gục mặt lên tấm lưng rộng, thoang thoảng mùi ngọc lan. Hạnh phúc.
- Lại nhạc không lời à?
- Em kì cục lắm đúng không?
- Không. Rất nhẹ và rất êm. Nhưng em đừng cô đơn như thế, còn có anh mà và còn cả đêm nữa.
- Em không cô đơn. Chỉ tại đêm vào sâu!
Lê Thành kéo Thăng Bình đứng dậy, xoay cậu bé về phía mình. Sâu trong đôi mắt nhung huyền, cậu bé đẹp thuần khiết như trăng. Im lặng. Cả hai người đã đứng như vậy rất lâu trước khi Lê Thành chạm khẽ đôi môi của mình lên đôi mắt cậu bé, rồi thật chậm, lần tìm đến đôi môi căng mọng như trái dâu tây chín đỏ. Hai chàng trai ấy quyện lại với nhau, hòa tan vào nhau trong khoảng không gian sâu lắng của đêm. Một điều có thể là trái với đạo lý trong con mắt của những con người mang nặng tư tưởng bảo thủ phong kiến. Nhưng ở đây, ngay tại lúc này, tình yêu của hai chàng trai đang thăng hoa cùng những bước dịch chuyển của đêm.
Đêm vào sâu. Chiếc radio vẫn chạy những âm thanh nghe xèn xẹt.
…
Thời gian thấm thoắt trôi đi. Hơn một giờ tâm sự với thính giả cũng đã hết, chương trình khép lại bằng tâm sự của một bạn trẻ có một cuộc tình ngang trái khi người yêu có tình cảm với người bạn thân nhất của mình. Câu chuyện chạm vào nỗi đau đã được giấu kín khá lâu trong kí ức của vị bác sĩ tâm lý trẻ tuổi. Sự phản bội. Niềm tin bị đánh cắp. Người bạn thân… Tha thứ hay là không? Thời gian có thể cứ trôi mãi đi theo cái dài rộng của đạo lý luân hồi, cuốn đi tất cả những vết thương và chữa lành nó bằng một thứ thuốc màu nhiệm nhưng sẽ có những vết thương lòng mà thời gian có trôi mãi về vô cùng thì cũng sẽ rất khó để có thể tha thứ. Đặc biệt nếu nó là niềm tin.
Nếu mất đi tiền bạc, ta chỉ mất một phần. Nếu mất đi tình yêu, ta sẽ mất đi một nửa, còn nếu mất đi niềm tin, ta sẽ mất đi tất cả.
Ừ, sao mà tha thứ được?
Đêm đã bắt đầu mãn khai. Chuyên gia tâm lý Thăng Bình vẫn còn nán lại khá lâu với tách trà gừng quen thuộc bên cạnh khung cửa sổ. Thả trôi cái nhìn vô thức vào đêm cho dù nó có loãng ra thêm nhiều nữa. Anh chưa muốn về, vì ít nhất ở đây anh không cô đơn.
Comments