- Anh Thăng Bình, tới giờ lên sóng rồi, mọi người đã sẵn sàng
- Ừ, anh vào ngay đây.
- Âm thanh?
- Sẵn sàng.
- Tín hiệu?
- Tốt.
- Bộ phận liên lạc?
- Đã thông suốt.
- Người dẫn chương trình và khách mời?
- Đã sẵn sàng.
- Tốt. Bắt đầu lên sóng. 3..2..1.
…
12 giờ…
Người đàn ông trong căn gác trống đã thôi nhìn vào đêm. Anh lấy tay áo, lau đi những vệt mờ do thời gian vô tình phủ lên kỉ vật quý giá của mình - chiếc radio có vỏ bằng gỗ sồi màu đỏ ối, rồi đặt nó lên trên bậu cửa. Trong đôi mắt nhung huyền của người đàn ông si tình, chiếc radio đẹp hẳn lên bởi trăng. 12h, chiếc radio bắt đầu những thứ âm xèn xẹt… “Đây là chương trình tâm sự đêm khuya với chuyên gia tâm lý Thăng Bình…”
Khuôn mặt người đàn ông giãn ra, đôi môi khẽ hé một nụ cười rất nhẹ. Không gian bỗng yên lặng tuyệt đối. Người đàn ông yên lặng tuyệt đối. Đêm cũng yên lặng tuyệt đối.
Rất nhẹ nhàng. Âm thanh của chiếc radio tan chảy vào đêm. Gọi về những mảnh ký ức xưa cũ nhưng tưởng chừng như mới chỉ ngày hôm qua…
…
Vẫn là đêm. Một đêm mưa tầm tã.
Căn gác nhỏ bỗng xuất hiện một vị khách lạ. Cái dai dẳng của tiết trời lúc giao thời đã đưa cả cơn mưa theo vị khách ấy vào đầy bên trong căn gác. Ướt nhẹp và lem nhem. Những giọt nước từ mái tóc rối bời của người khách lạ nhỏ xuống, chạm vào cái sàn gỗ thành những thứ âm thanh lúc thanh lúc nhẹ. Và Thăng Bình đứng đó, bất động trong một khoảng thời gian bất định rất lâu mà mãi về sau này Lê Thành vẫn không hiểu tại sao lúc ấy mình lại để cậu bé đứng lạnh cóng lâu như thế?
- Là em Thăng Bình đúng không? Sao lại chạy xuyên mưa như thế?
- Em lạnh quá! Lạnh quá..! - Thăng Bình thì thầm bằng những sức lực cuối cùng
Đêm vỡ ra. Thăng Bình nằm xoài xuống nền gỗ nhem nhép nước của căn gác có cửa số hướng về phía hoàng hôn. Im lặng rất lâu. Lê Thành lấy khăn ấm đắp lên trán của cậu bé có đôi mắt lẫn với màu của đêm. Rất nhẹ nhàng. Hình như bên ngoài đêm cũng thổn thức.
- Anh Thành, anh Thành à.
- Ừ, anh đây. Em tỉnh rồi hả. Có còn thấy lạnh nữa không?
- Không, nhưng em khát.
- Anh có trà gừng cho em đây. Sẽ ấm lại rất nhanh.
- Cảm ơn anh
- Thấy sao? Có nguội quá không? Để anh hâm lại cho em nhé?
- Không. Trà đậm lắm! Xin lỗi anh, em lại làm phiền anh nữa.
- Đừng khách sáo như thế . Có chuyện gì đúng không? Nói cho anh nghe đi? Sao lại chạy xuyên mưa như thế?
- Em không biết nữa. Hình như ba đã hiểu ra mọi chuyện. Sáng ba gọi em nói chuyện, ba nói bóng gió về giới tính và những bất hạnh của một gia đình gia giáo. Ba muốn hướng em đi du học và lấy vợ luôn. Em không chịu và cuối cùng thì ba bắt em chọn du học, lấy vợ hoặc ra đi cùng con người thật của mình. Ba rất nghiêm túc, em không nghĩ là ba đùa anh à?
- Vậy à? Mà sao ba lại nghi ngờ như vậy? Em có sơ xuất gì không?
- Không. Em cũng không rõ nữa. Nhưng thôi, mọi chuyện đã xảy ra rồi, và em sẽ chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình.
- Ở lại đây với anh nhé. Căn gác cũng rộng, mà anh chỉ có một mình, chắc mọi chuyện cũng không quá khó khăn.
Comments