Con người ta sống trên đời chỉ có một thứ là của riêng mình. Đó là ý nghĩ. Tất cả những cái khác, ai chẳng như nhau. Nhưng cái của riêng này cũng chẳng thể giữ được làm của riêng. Bằng cách này hay cách khác, những gì mình nghĩ được bày tỏ cho người khác, với mong muốn người khác sẽ hiểu mình...
Thật nực cười, xưa nay chẳng có ai có thể nói là "hiểu" được một con người, với tất cả những gì sâu kín nhất. Thế thì tại sao lại phải mất công bày tỏ cho mọi người thấy con người mình, mong mọi người hiểu mình? Chính mình còn không hiểu mình kia mà.
"Quân tử giao tình như đạm thuỷ". Quân tử ngày xưa chỉ cốt tìm hiểu chính mình, không mong hiểu người khác, nên giao tiếp với nhau " nhạt như nước lã". Yêu, quý, kính, trọng nhau, họ không biểu hiện lộ liễu, chỉ tinh ý mới thấy được. Nên giao tình của người quân tử rất là bền lâu. Ngày nay, do yêu cầu công việc, giao tiếp bạn bè, hay nhu cầu của bản thân, người ta kết bạn nhiều hơn, quan hệ nhiều hơn. Nhưng liệu có còn những tình bạn đúng nghĩa như xưa không?
Tự vấn, mình cũng không ngoại lệ.
Thật nực cười, xưa nay chẳng có ai có thể nói là "hiểu" được một con người, với tất cả những gì sâu kín nhất. Thế thì tại sao lại phải mất công bày tỏ cho mọi người thấy con người mình, mong mọi người hiểu mình? Chính mình còn không hiểu mình kia mà.
"Quân tử giao tình như đạm thuỷ". Quân tử ngày xưa chỉ cốt tìm hiểu chính mình, không mong hiểu người khác, nên giao tiếp với nhau " nhạt như nước lã". Yêu, quý, kính, trọng nhau, họ không biểu hiện lộ liễu, chỉ tinh ý mới thấy được. Nên giao tình của người quân tử rất là bền lâu. Ngày nay, do yêu cầu công việc, giao tiếp bạn bè, hay nhu cầu của bản thân, người ta kết bạn nhiều hơn, quan hệ nhiều hơn. Nhưng liệu có còn những tình bạn đúng nghĩa như xưa không?
Tự vấn, mình cũng không ngoại lệ.
Comments