Đường trần ai nhiều gay go lắc léo
Và tình đời lại bạc bẽo như vôi
Còn bạc tiền, còn bè bạn, anh, tôi
Khi rỗng túi họ rời xa né tránh
Em về đâu giữa hoang vu, vắng lạnh
Không tiển đưa _ Dù bạn chỉ một người ?
Em đi rồi nỗi buồn chỉ riêng tôi
Kỷ niệm xưa và khung trời tím ngắt
Em buồn chi ? _Cứ khư khư ôm chặt
Để cho tôi thắc mắc mãi không yên !
Mượn men cay để giải tỏa ưu phiền
Có ai biết tôi đang điên hay tỉnh ?
Hoàng hôn buồn, sương phủ mờ che kín
Lối đi về lòng bịn rịn chia tay
Biết về đâu nơi cuối nẻo đường dài
Và trước mắt cái tương lai không lối
Thu qua rồi bỡi ra đi rất vội
Để Đông về buốt nhói cả con tim
Em đi đâu tôi cũng cố đi tìm
Dù kỷ niệm, ước mơ xa vời vợi...
Chiều hôm nay một tiếng chàng hiu buồn Rớt xuống lòng ta vũng bùn nước đọng Vài gợn nhỏ lăn tăn dấu sóng Lim dim khép lại hững hờ Tiếng chàng hiu buồn như giữa cơn mơ Có đó chợt liền không đó Cả tiếng dế lẻ loi trong vệ cỏ Cũng mơ hồ ngắt quãng chờ mong Bùn trăm năm đã đóng cặn đáy lòng Ta nói ta cười mà ta không biết Đời giỏi thật những say mê hơn thiệt Ta một mình, một nửa... nơi nao?
Comments