Chủ nhật, trời mưa nên ở nhà thật buồn chán. Tôi vẫn có một trăm nghìn trong túi từ cuộc đi chơi đêm trước còn lại. Một trăm nghìn đủ để tôi mua được vé vào cửa của một phòng tắm hơi, nơi có những người đàn ông sexy có thể làm tôi bớt buồn chán.
Ngồi trong phòng tắm hơi đã hơn 30 phút, ngắm nhìn những gã trai sexy trong chiếc khăn tắm, tưởng tượng những gì có trong chiếc khăn đó, khiến tôi thấy vui vẻ trở lại, nhưng tôi thấy hơi buồn khi không một ai để ý đến mình. Lòng tự trọng khiến tôi thấy mình bị tổn thương và tôi bắt đầu tự hỏi: tại sao không ai chú ý đến mình? Mình quá xấu chăng? Không, tôi vẫn tự hào về khuôn mặt và body của mình đấy chứ. Hay mọi người biết tôi bị nhiễm HIV? Nhưng liệu chỉ nhìn qua bên ngoài mà đoán được tôi có HIV không? Bởi tôi giấu kín chuyện này chưa bao giờ tôi nói ra cùng ai, nếu biết chỉ có nhân viên phòng xét nghiệm ? Hay tại tôi có tí vết lở trên người? hay…?
Nhưng tôi không phải buồn phiền lâu. Tôi bắt gặp ánh mắt một gã đang nhìn mình. Gã tiến lại phía tôi, làm quen với tôi bằng cái đặt tay lên đùi, khi không thấy tôi phản ứng, gã liền dắt tay tôi vào toilet và chúng tôi khoá cửa lại. Gã nhanh chóng ôm chầm lấy tôi khi cửa vừa đóng, gã làm tôi run rẩy khi mà bàn tay ‘ma thuật’ của gã cứ miết hết chỗ này đến chỗ khác trên thân thể tôi. Tôi rên khe khẽ, lâu lắm rồi tôi không quan hệ tình dục, hôm nay gã lại kích thích bản năng của tôi trỗi dậy. Gã thầm thì vào tai tôi:
- Em đẹp lắm! Người em thơm như táo tây ấy. - Gã nịnh.
Tôi không nói gì, nhưng cảm thấy thích về lời khen đó, ai chẳng thích khen đẹp, dù biết lời khen đó hơi quá một chút .Và rồi gã muốn quan hệ xâm nhập với tôi. Tôi hỏi:
- Có bao cao su không anh?
- Không, anh không có, mà cần gì bao cao su hả em? Anh không thích dùng, mất cả sướng.
Gã cũng không hề hỏi tôi có HIV hay không? Điều này cũng giống như tôi, từ trước tới nay, tôi cũng chưa bao giờ hỏi những người bạn tình tôi quen trong sauna câu hỏi nào về HIV/AIDS cả...
Liệu gã có phải là người có HIV? Không có dấu hiệu gì có thể giúp tôi biết . Gã to con, đẹp trai trông gã hao hao giống diễn viên Lý Hùng. Chỉ một nhận biết là giờ đây gã đang rất “sung”, đôi cánh tay chắc khoẻ của gã siết chặt tôi hơi đau nhưng tôi thích điều đó, tôi thích những người tình “hơi dâm” một chút, càng mạnh mẽ tôi càng hưng phấn. Chợt một ý nghĩ trong đầu của tôi. Tôi có H và tôi không thể truyền HIV sang cho người khác được. Tôi thừa biết mình có thể đi tù như chơi nếu như khi quan hệ tình dục mà không nói cho bạn tình mình biết mình có HIV. Không! Tôi không muốn mạo hiểm tự do của mình chỉ vì buổi như hôm nay.
Nhưng, tôi cũng tự nhủ với bản thân, chắc chắn gã biết sự nguy hiểm khi gã muốn “ bare- back”, có quan hệ tình dục mà không dùng bao cao su. Vậy tôi có nên lo lắng quá nhiều cho gã? Có lẽ gã cũng đã bị nhiễm HIV rồi. Nhưng thực sự tôi không chắc tí nào.
“Thôi kệ, mình không phải là vị thánh , vả lại “ cơn sướng” đang gọi mình". Tôi tự nhủ
Và…
Gã đã đi ra ngoài một hồi lâu mà tôi vẫn không ngừng suy nghĩ. Không biết gã có bị nhiễm HIV không? Có thể gã đã nhiễm trước rồi, cũng có thể không? Tôi không biết thế nào nữa ? Căng thẳng, lo lắng hay thất vọng về chính mình ? Nhưng tôi biết đây chắc chắn sẽ không phải là lần cuối cùng tôi sẽ phải trải qua tình huống như ngày hôm nay. Suy nghĩ và bản năng là hai cái hoàn toàn khác biệt, thật khó! Tôi chỉ là một con người bình thường với những dục vọng bình thường. Nhưng... lần sau tôi sẽ cố gắng để lý trí chiến thắng bản năng tình dục của mình… tôi…
Chiều hôm nay một tiếng chàng hiu buồn Rớt xuống lòng ta vũng bùn nước đọng Vài gợn nhỏ lăn tăn dấu sóng Lim dim khép lại hững hờ Tiếng chàng hiu buồn như giữa cơn mơ Có đó chợt liền không đó Cả tiếng dế lẻ loi trong vệ cỏ Cũng mơ hồ ngắt quãng chờ mong Bùn trăm năm đã đóng cặn đáy lòng Ta nói ta cười mà ta không biết Đời giỏi thật những say mê hơn thiệt Ta một mình, một nửa... nơi nao?
Comments