Skip to main content

Posts

Showing posts from July, 2011

CÓ NHỮNG NGƯỜI ÐI

Có những dòng sông không mênh mông   Sóng ngầm ẩn chứa cả biển Ðông   Ðôi bờ nghiêng ngả nghe tiếng vỗ   Thầm thả hồn theo giấc mộng hồng   Có những ngày sinh chớm vào Ðông   Lá vàng mơ ước chảy theo sông   Như chiếc thuyền xa tìm bến mộng   Ngày tháng buồn vui mãi bềnh bồng   Có những mùa yêu giữa tầng không   Tri kỷ phiêu du chốn non bồng   Chưa biết tương lai và hơi thở   Ân tình rộng mở giữa bão giông   Có những người đi gánh viển vông   Gom ánh Trăng rơi sưởi tim nồng   Ðêm đêm vượt biển tìm rung động   Lo đám Mây trời có ấm không ?  

GIẬT MÌNH

Em vô tình, hờn dỗi trách cứ anh   Trách người thân phía trời xa mê mải   Chẳng nhớ nhau hững hờ trễ nải   Vắng tay "Trồng" hoa thắm dễ tàn phai.   Em giật mình sợ hãi:   Phía anh cơn bão hoành hành   Yêu mà chỉ biết nửa mình   Quên một nửa cũng chòng chành bão tố;   Chỉ biết lấy anh làm điểm tựa   Có khi nào anh muốn dựa vào em!  

Giọt nước mắt cho đời (2)

Hoà xanh xao, gầy guộc đi hẳn, những sợi râu mọc tua tủa nó cũng không buồn cạo. Đến bữa cơm nó chỉ ăn một bát cơm rồi đi xuống nhà ngồi một mình, lặng lẽ, gương mặt nó chất chứa bao niềm u uất mà cứ mỗi lần bà Hoa hỏi nó có chuyện gì nói cho bà nghe thì nó lại gắt lên:  - Không có gì hết, chỉ muốn được yên thân thôi.... Cứ mỗi lần nói xong những câu nói trống không đó, Hoà lại cảm thấy mình có lỗi với mẹ. Nó không muốn thế, nhưng mỗi lần nghĩ lại cái ngày nó phải xách valy đi theo bố mẹ lên máy bay là mỗi lần cái đầu nó như muốn nổ tung. Hoà không muốn để mẹ buồn, để mẹ bận tâm. Vì nó hiểu, bà Hoa sinh ra một người con như nó, khi nó thừa nhận giới tính thật sự của nó chắc bà sẽ buồn, khổ lắm. Nó không muốn điều đó. Từ tấm bé, bà đã hy sinh, đã nuôi nấng nó, bao bọc nó, che chở cho nó quá nhiều rồi, nó mang ơn bà nhiều lắm, vậy mà để rồi khi lớn lên, nó không trả hiếu cho bà được điều gì hết... Nó có muốn vậy đâu chứ, nhưng ông trời dường như bắt nó phải là một người con bất hiếu,