Bức thư thứ hai – Gửi ba!
Đã rất ít lần chúng ta vô cớ gặp lại nhau. Mười năm, mười lăm năm, hoặc lâu hơn thế nữa, con cũng không nhớ rõ. Chỉ biết rằng lúc đó cái tuổi của một đứa bé học mẫu giáo không cho phép con được hiểu rõ ràng về sự đổ vỡ của gia đình mình. Ba ra đi, bỏ mặc mẹ con con với vô vàn những nỗi đau buồn chất ngất ở lại.Những bữa cơm thừa chén đũa, những đêm đông lạnh buốt thiếu hơi ấm người chồng, người cha. Căn nhà rộng thênh thang với nụ cười con trẻ thơ dại ngây ngô, không hay biết gì về nỗi đau âm thầm của một người phụ nữ bất hạnh. Để rồi mãi tận sau này thì con mới có câu trả lời chính xác cho những giọt lệ thầm lặng rơi nơi góc bếp hay còn đọng lại trên bàn máy may, vương lại giấu giếm nơi khóe mắt mẹ mỗi đêm. Ba vào tận thành phố, mải mê chạy theo đồng tiền và những gì đó phồn hoa ở chốn thị thành. Cùng với niềm vui tiền tài danh vọng thăng hoa, ba cũng tìm được một gia đình mới, một người đàn bà không phải mẹ, một đứa con trai đầu lòng khôi ngô, dễ thương không phải con và tiếp thêm còn có một bé gái may mắn nữa. Ba giàu có, hạnh phúc trong cuộc sống xa hoa đủ đầy với một mái ấm hạnh phúc.
Còn con? Suốt những năm tiểu học, không biết bao nhiêu lần, con bị các bạn dồn về phía góc lớp mỉa mai, giễu cợt đến khóc thét chỉ vì hình ảnh của một thằng gầy gò không có bố. Cô giáo mĩ thuật ra đề “ Vẽ lại cảnh gia đình em đi chơi vào cuối tuần” hay cô giáo ra đề văn tự sự “ Kể về bữa cơm tối hàng ngày của gia đình em”, lúc đầu con đã để giấy trống, thực sự là con đã không thể viết hay vẽ được gì khi nghĩ tới chén cơm đầu bữa nóng hổi và cuối bữa nằm gọn trong lồng bàn, nguội ngắt; mỗi chủ nhật con chỉ biết thui thủi ở nhà, một mình. Thế nhưng chưa lần nào con thôi ảo vọng về cái ngày ba sẽ trở về với con, với mẹ. Và rồi, con vẫn cố gắng vẽ bức tranh gia đình mình đi chơi thật hạnh phúc có đầy đủ ba người chúng ta, con vẫn cố gắng miêu tả ba thật tuyệt vời như một người cha mẫu mực trong bài làm văn của mình, mặc kệ tiếng cười nhàm chán của các bạn. Con vẫn tin, tin rằng ba của con là một người anh hùng dũng cảm.
Con cũng tự vẽ vời cho mình về ngày con trưởng thành. Con sẽ lo cho ba, để tóc giống ba, câu cá cùng ba vào cuối tuần ở quê nội hay đi bơi chung vào mỗi sáng.
Những tưởng tượng hão huyền đó có lẽ sẽ không bao giờ chấm dứt nếu như con không vô tình nghe được câu chuyện của mẹ và bà ngoại. Được một người họ hàng báo tin, một mình mẹ vào tận thành phố tìm ba.Đến nơi mới vỡ lẽ ra sự tình. Mẹ đau đớn trở về và chỉ gửi lại chiếc đơn li dị.
Lúc đó, con đã hận ba vô cùng.Thử hỏi trong suốt bao năm qua, ba có nghĩ tới mẹ, tới con, dù chỉ một lần thôi? Nước mắt của mẹ, nỗi buồn và sự ngây thơ quá tội nghiệp của con. Cái gì rồi đây sẽ bù đắp, sẽ hàn gắn tất cả? Tiền, những ngôi nhà khang trang, hay những chiếc xe đời mới sang trọng?
Làm sao có thể bù đắp được tình càm hả ba?Đó là thứ vô giá mà.Bây giờ ba đang ở đâu, làm gì? Chắc hẳn là hạnh phúc lắm!Còn con, con phải đối diện với tử thần. Nhưng con chết thì không sao, vì con chẳng làm gì để gây đau khổ cho người khác hết. Ba của con, dù thế nào, ba cần phải kiên định hơn bao giờ hết, để sống. Để làm gì ư?Để trả nợ cuộc đời này.
Vì con, con có thể tha thứ?
Hết phần 2
Bảo Nam
Comments