Skip to main content

Đói (8)

Ông vừa bảo người thu xếp cho nó một phòng. Ông không biết tại sao lại thích và quan tân đến nó nhiều như vậy, ở nó ông thấy có cái gì đó buồn buồn, nhất là ánh mắt nhìn xa xăm như nhớ thương ai đó…

Nó đến cổng khu Biệt Thự như lời ông Thái dặn. Nó nhấc máy gọi cho ông.

- Em đến cổng khu biệt thự rồi nè, anh ở đâu?

- Em đứng đó đi, anh ra trả tiền xe cho em.
Ông Thái nói rồi lập tức chạy xe ra khỏi nhà.

Sau khi thanh toán tiền xe xong ông xách ba lô của nó đặt lên xe, ông chở nó đến một ngôi nhà tuyệt đẹp. Ông nhấn chuông, có người ra mở cổng, ông chạy thẳng vào trong.

- Em xách ba lô lên lầu đi, căn phòng đầu tiên bên trái cầu thang là phòng của em đó. Tắm rửa rồi xuống ăn cơm với anh.
Ông Thái đặt lên vai nó một bàn tay ấm áp.

Nó xách chiếc ba lô cũ kỹ có nhiều kỷ niệm của nó lên lầu. Căn phòng đầy đủ tiện nghi, và nhất là có toilet bên trong nữa. Nó lặng lẽ tăm xong thay một bộ đồ ngắn rồi đi trở xuống nhà. Ông Thái đang ngồi chờ nó bên mâm cơm đang bốc khói.

- Ăn đi em, ăn xong rồi đi ngủ sớm đi, có gì mai an hem mình nói chuyện.

- Dạ.

Nó ăn nhanh chóng, từng chén cơm làm nó khỏe khoắn hơn. Nó làm một hơi ba chén rồi mới buông đũa đi về phòng. Ông Thái ngồi đó nhìn theo nó mìm cười.

Nó về phòng ngả mình lên chiếc giường nệm sang trọng ấm áp rồi chờ đợi. Nó đợi ông Thái vào quan hệ với nó. Nhưng sự chờ đợi lâu dần nó ngủ lúc nào không biết. Tia nắng ấm áp bên ngoài đánh thức nó dậy. Nó mở mắt nhìn quanh, đêm qua ông Thái không vào ngủ với nó. Nó ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt rồi bước xuống nhà…

Ông Thái ngồi đọc báo ngoài ghế sofa, nó đến trước mặt ông.

- Sao hôm qua anh không vào ngủ?

- Anh ngủ ở phòng khác, hôm qua em ngủ có ngon không? Anh em mình đi ăn sáng.
Ông quay lại bàn ăn.

Bữa sang đơn sơ với trứng ốp la và xúc xích chiên. Nó bẻ một khúc bánh mì đưa cho ông, Ông cười rồi cầm lấy. Ông Thái tuổi đã ngoài năm mươi, ông tế nhị đến từng lời nói, từng cử chỉ. Ông thấy nó vẫn còn sự thật thà trong lời nói, có lẽ thời gian bụi đời chưa làm nó mất đi sự chất phác.

- Sao em lên Sài Gòn?

- Em buồn gia đình đi bụi thôi.
Nó trả lời nhưng mắt bắt đầu buồn.

- Em có nghĩ sẽ trở về quê không?

- Có chứ anh, nhưng có lẽ bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Nó đứng dậy đi ra ngoài sân, Ông Thái hiểu nó vẫn chưa muốn nói về nguyên nhân nó bỏ nhà đi, có lẽ một ngày nào đó nó sẽ chia sẻ bí mật này với ông. Ông có thể chờ.

Mỗi ngày nó sống với ông, nhưng ông không hỏi về chuyện quá khứ của nó, ông cho nó tiền tiêu vặt hàng ngày. Ông còn mua cho nó một chiếc xe máy để nó đi đây đi đó…

Mỗi lần ông cho nó tiền ông lại thấy nó lặng lẽ cất vào chiếc ví cũ kỹ của nó. Cho đến một hôm ông hỏi nó.

- Sao em cứ để dành tiền hoài vậy? Muốn mua gì anh mua cho, chứ tiền đó anh cho em tiêu vặt mà, em cứ sài đi.
Ông vỗ vai nó.

Sau lần quan hệ trong động ông vẫn chưa đụng đến nó lần nào, ông muốn không phải thể xác của nó, ông muốn cả trái tim lẫn con người của nó. Ông sẽ chờ đến lúc nó có tình cảm với ông thật sự…

Nó lúc nào cũng nhớ đến cha mẹ và số tiền nó đã lấy đi, gần nửa năm nay nó chưa một lần về thăm nhà, nó cũng không dám liên lạc với gia đình. Nó đâu biết mẹ nó đêm nào cũng khóc, bà thương cho đứa con dại dột, cha nó cứ đứng tựa vào cửa, hút từng hơi thuốc, cả hai người đều không biết hiện giờ nó đang ở đâu?

Nó đã tích góp gần đủ số tiền nó lấy của mẹ, nó vui hẳn lên, mặc dù ông Thái đã bảo nó cứ tiêu tiền ấy đi, nhưng nó muốn nhanh chóng gặp lại cha mẹ nên càng cố gắng dành dụm nhiều hơn…

Comments

Popular posts from this blog

Because I love you

If I got down on my knees & I pleaded with you If I crossed a million oceans just to be with you Would you ever let me down? If I climbed the highest mountain just to hold you tight If I said that I would love you every single night Would you ever let me down? Well, I'm sorry if it sounds kinds sad It's just that, I'm worried So worried That you'll let me down Because I love you Love you Love you, so don't let me down If I swam the longest river just to call your name If I said the way I feel for you would never change Would you ever fool around? Well, I'm sorry if it sounds kinds bad It's just that, I'm worried I'm so worried That you'll let me down Because I (love you, love you) love you Love you Well I'm sorry if it sounds kinds bad it's just that, I'm worried Yes, I'm so worried That you'll let me down Because I love you Love you Oooh, I love you Love you Love you

Tiếng chàng hiu

Chiều hôm nay một tiếng chàng hiu buồn Rớt xuống lòng ta vũng bùn nước đọng Vài gợn nhỏ lăn tăn dấu sóng Lim dim khép lại hững hờ Tiếng chàng hiu buồn như giữa cơn mơ Có đó chợt liền không đó Cả tiếng dế lẻ loi trong vệ cỏ Cũng mơ hồ ngắt quãng chờ mong Bùn trăm năm đã đóng cặn đáy lòng Ta nói ta cười mà ta không biết Đời giỏi thật những say mê hơn thiệt Ta một mình, một nửa... nơi nao?

Nắng lên rực rỡ (4)

Cùng lúc ấy ở căn gác cũ, người đàn ông bên chiếc radio đã ra khỏi chiếc bàn bằng gỗ sồi để tiến về phía ban công. Chiếc radio vẫn phát những chương trình quảng cáo nghe xèn xẹt. Hình như câu trả lời cuối cùng của chuyên gia tâm lý Thăng Bình cũng đã tác động không ít tới anh. Anh dựa lưng vào khung cửa sổ rồi ném một cái nhìn đau đớn vào đêm, vào khoảng không gian dài rộng phía trước mà anh tin ở đó Thăng Bình đang tồn tại. Anh khóc. Anh thét lên. Đêm rùng mình trước thứ âm thanh như cắt vào da thịt bởi những nhát dao sắc lạnh “Tại sao? Tại sao em không thể tha thứ cho anh như những gì em nói chứ? Tại sao...” . Rồi anh ngồi thụp xuống. Không gian đêm buồn như muốn chảy ra thành những giọt nước mắt bởi một âm thanh rất nhẹ và khá liên tục như rên rỉ vào đêm “Anh xin lỗi, xin lỗi, Tuấn chỉ là một phút sai lầm của anh thôi”. Nước mắt đẫm trên gương mặt như đang thắt lại bởi nỗi đau từ quá khứ vẫn còn chưa dứt ở hiện tại. Người đàn ông thiếp đi, những mảnh tối của kí ức xưa cũ lại ...