-Anh có yêu em không?
- Có.
- Yêu như thế nào?
Khải tròn mắt nhìn Thắng một thoáng, hơi bối rối:
- Thì... cũng như mọi người yêu nhau.
- Không. Anh nói cụ thể hơn đi.
Khải quơ tay bứt mấy cọng cỏ, cố nén tiếng thở dài:
- Em vẫn bảo tình yêu là một khái niệm trừu tượng mà.
Cũng may Thắng đã chịu ngồi im, đầu tựa vai anh, mắt lơ mơ nhìn đám lục bình nở đầy hoa tím đang trôi trên sông. Một nơi nghỉ ngơi thật tuyệt - Khải nghĩ, nếu như chỉ có một mình anh, anh sẽ nằm duỗi ra thoải mái, nhìn trời qua những kẽ lá và nghĩ mông lung. Khải chợt thấy buồn cười, có ai như anh không, ước có một mình trong lúc ngồi cạnh người yêu!? Khải thấy vai mình nặng trĩu, dường như Thắng đã ngủ. Anh đỡ mái đầu Thắng ngả lên đùi mình, chăm chú ngắm từng nét mặt. Phải thừa nhận là Thắng giống Tuấn, giống như hai anh em ruột mặc dù họ chẳng hề biết nhau ngoài đời. Nghĩ đến Tuấn, Khải vẫn thấy lòng mình se thắt, dù đã gần năm năm rồi... Cũng khuôn mặt bầu bĩnh hơi vuông, cũng nốt ruồi nhỏ nằm ngay cánh mũi (nhưng nốt ruồi của Tuấn nằm chếch về bên trái, bướng bỉnh và tinh nghịch hơn), càng nhìn càng thấy giống. Bỗng Thắng cựa quậy rồi mở mắt:
-Sao nhìn em lạ vậy? Cứ như nghi ngờ điều gì đấy...
Hình ảnh Tuấn vụt biến mất, chỉ còn lại là Thắng. Khải lắc đầu, âu yếm, vuốt mấy sợi tóc xoà trên trán người yêu, kỳ thực để cho Thắng nhắm mắt, thôi quấy rầy anh bằng những điệp khúc câu hỏi cũ rích.
Tại sao bao nhiêu năm rồi anh vẫn giữ thói quen đến bến sông này? Nó nhắc anh, bắt anh phải nghĩ về Tuấn nhiều hơn - cũng có nghĩa là giày vò, hành hạ anh đến khổ sở. Ngày ấy, Tuấn cũng thích ngắm những đám lục bình trôi vô cùng. "Nó sẽ trôi về đâu hả anh?". Hai đứa bằng tuổi nhau, tròn hai mươi. Trong nụ hôn đầu choáng váng và run rẩy đến nghẹt thở, Khải hỏi nhỏ: “Gọi Khải là anh nhé?” . Tuấn mắc cỡ, cắn vào tai anh thật đau. Yêu nhau đến độ tưởng như chết được vì nhau, Tuấn vẫn không thay đổi cách xưng hô: “Khải ơi, Tuấn nhớ Khải kinh khủng”. “Khải muốn bị bệnh không đấy, trời mưa thế này mà dám đi đầu trần”. Mới đầu Khải còn khăng khăng bắt Tuấn gọi là anh, Tuấn chỉ cười: “Khi nào mình... cưới nhau, Tuấn sẽ gọi Khải là anh, chịu không?”. Khải chịu thua trước nụ cười thiên thần ấy để ôm ghì Tuấn trong vòng tay cuồng nhiệt của mình...
Mặt trời xuống dần sau những rặng tre. Đôi bờ sông gió lồng lộng thổi . Thắng chạy trước, đuổi theo đám lục bình trôi xa. Khải chạy tới, bịt mắt Thắng, cắt ngang tiếng cười khanh khách của người yêu.
- Anh yêu em! biết không hả hoàng tử?
Thắng vùng vẫy rồi quay ngoắc lại vòng tay qua cổ anh, trao nụ hôn đắm đuối.
Khải khoác vai Thắng đi chầm chậm. Lạ thay, bên Thắng, anh vẫn không thôi nghĩ về Tuấn, dù anh yêu Thắng thực sự, dù Tuấn đã thuộc về quá khứ đầy nỗi thương đau...
Tuấn chưa kịp bước sang tuổi 23, chưa kịp cùng anh thổi nến trong ngày sinh nhật. Khải vẫn nhớ, ngày ấy anh đã hỏi Tuấn thích quà tặng gì nhất cho ngày sang tuổi mới. Tuấn áp đầu vào ngực Khải, thầm thì: “Tuấn chỉ thích có Khải thôi, thật đấy”. Vậy mà Tuấn... Ðó là một ngày chủ nhật đường phố đông nghẹt đã cướp đi Tuấn của anh. Trong giỏ xe vẫn còn lăn lóc một gói quà nho nhỏ. Thằng bạn chơi thân với Tuấn thổn thức: “Nó nói... nó nói sáng nay đi chọn mua tặng anh một chiếc cà vạt thật đẹp”. Khải không tin vào tai mình nữa, anh điên cuồng chạy khắp bệnh viện như một gã tâm thần. Người ta ngăn không cho anh vào nhà xác, không cho anh vào với Tuấn khi Tuấn không còn biết cười, biết nói, biết nhìn anh... Anh đã gào lên nguyền rủa hết thảy, gào lên trong nỗi tuyệt vọng khôn cùng...
***
-Anh! em mặc bộ đồ này đẹp chứ?
Khải nhìn Thắng đang đứng trước gương, gật gù:
- Ðẹp lắm! Mà với anh, em mặc bộ nào cũng đẹp.
Thắng quay lại, âu yếm sửa cổ áo cho Khải rồi la lên:
- Trời! Sao anh không đeo cà vạt vào. Mặc đồ vét đi dự đám cưới mà thiếu nó thì đâu có được.
Khải thành thật:
- Anh chẳng có cái nào đâu.
Thắng ấn anh ngồi xuống ghế, với tay lấy chìa khoá xe.
- Ðể em đi mua cho anh.
Mặt Khải thoắt tái nhợt, tim anh nhói lên như có vật nhọn nào vừa đâm trúng...
-Không! Thắng... kệ anh.
Thắng hốt hoảng nhào đến.
Lát sau, Khải trở lại bình thường, lúng túng giải thích:
-Anh hơi đau đầu. Nhưng anh không dùng cà vạt đâu.
-Nhưng tại sao mới được chứ. Sao anh gàn thế? Hay anh không muốn em đi thì tự anh đi mua cũng được.
-..........
Đơn giản vậy mà cũng giận nhau. Thắng đùng đùng bỏ về, không đi đám cưới sau một điệp khúc câu hỏi “Tại sao” mà Khải chẳng thể trả lời. Từ ngày Tuấn mất, Khải không bao giờ dùng cà vạt. Anh cứ có cảm tưởng cổ mình bị thắt chặt lại khi nghĩ đến nguyên nhân cướp mất Tuấn của anh. Chiếc cà vạt Tuấn mua ngày ấy giờ vẫn nằm đây, ngay ngắn trong cái ngăn tủ đầy kỷ niệm. Trong suốt thời gian yêu nhau, Tuấn chưa bao giờ giận Khải, kể cả những lần anh lỡ hẹn (vì có việc đột xuất) hay những lần anh đến trễ giờ. Nếu thấy lâu lâu anh không tới, Tuấn lại cuống quýt đến tìm: “Khải hư lắm đấy nhé. Tuấn cứ tưởng là Khải bị bệnh, Tuấn lo cuống cả lên...”. Có một đôi lần Tuấn dỗi, nhưng Tuấn có cách trừng phạt riêng, không bỏ về mà sẽ mím chặt đôi môi, ngăn cản nụ hôn của Khải. Nhưng chỉ được vài phút. Khải chưa bao giờ phải khổ sở chạy theo năn nỉ, dỗ dành Tuấn. Cũng chính vì thế, anh yêu Tuấn hơn tình yêu của tất cả thế gian này cộng lại...
Không phải Thắng không biết, trước mình Khải đã có một mối tình. Giá như Thắng chỉ bằng lòng biết đến đấy thôi, mặc kệ Khải với những gì thuộc về quá khứ, mặc kệ Khải với những kỷ niệm của riêng mình thì có lẽ Khải sẽ bớt những lúc đi về giữa quá khứ và hiện tại, sẽ gạt bỏ được những so sánh ngoài ý muốn. Và biết đâu anh lại tìm thấy tình yêu cuồng nhiệt, đắm đuối hệt thuở xưa ở Thắng. Nhưng mọi chuyện lại không như thế. Thắng đòi biết quá nhiều... Thắng nói: “Em không dám hy vọng anh sẽ quên đi mối tình đầu. Em cũng không thể xóa nhòa được bóng dáng thân quen của Tuấn ra khỏi trái tim anh. Nhưng như vậy có công bằng với em không? với tình yêu của chúng ta không? Khi lúc này em mới là người yêu hiện tại của anh?”. Lúc ấy nhìn Thắng thật buồn và tội nghiệp. Khải cồn cào, anh thấy yêu và thương Thắng thành thật, yêu một dáng hình, một tâm hồn, một tấm lòng biết cảm thông, chia sẻ. Thắng đã khóc khi anh kể chuyện về Tuấn... Thế nhưng tại sao anh càng cố gắng không khơi dậy kỷ niệm thì Thắng lại càng dồn ép, đòi anh phải kể về Tuấn nhiều hơn. Khi đã biết nhiều về Tuấn thì Thắng càng hay giận dỗi, so bì, trách móc. Anh không thể chịu nổi điệp khúc căn vặn “Anh có yêu em không?” và những câu hờn mát của Thắng “Em không bằng anh Tuấn phải không? Em biết, anh chẳng yêu em nhiều”. Khải không muốn thanh minh nhiều, anh lại tìm đến với Tuấn trong kỷ niệm như một sự cứu rỗi:
"Một ngày nào đó không còn thấy yêu Tuấn, Khải cứ đi yêu người khác mà Khải thích. Chỉ có điều phải thành thật mà nói lời chia tay. Ðừng lừa dối Tuấn". Khải cốc trán Tuấn, mắng: "Chỉ vớ vẩn thôi. Mình sẽ là của nhau đến trọn kiếp". Mắt Tuấn thoáng buồn: "Tuấn muốn thế nhưng cuộc đời thì nhiều biến động, mà xã hội đã chấp nhận chúng mình đâu"... "Mặc kệ xã hội. Giả sử Khải yêu người khác, Tuấn chấp nhận chia tay, thế hoá ra Tuấn không yêu Khải?". Tuấn thổn thức trả lời: "Tuấn sẽ buồn, sẽ đau lắm chứ nhưng nếu Khải hạnh phúc bên người khác hơn bên Tuấn thì..."...
Tại sao Tuấn lại có linh cảm chẳng lành về số phận, về tình yêu như thế? Ðể rồi chỉ ít lâu sau, anh phải gục đầu khóc trước những vòng hoa trắng, khóc giữa những đêm ngồi nghe bản nhạc quen thuộc một mình lẫn với tiếng mưa gõ nhịp đều đều suốt canh thâu.
***
Khải lại đến tìm Thắng như sau bao lần giận dỗi trước đó. Thủ tục làm lành khó khăn hơn nhưng rốt cuộc cũng xong. Hai đứa lại đến bến sông. Lại ngồi trên thảm cỏ non xanh mượt. Lại tay trong tay ngắm sắc tím lục bình trôi. Hình như có một tiếng chim chiếp chiếp tội nghiệp đâu đây. Dường như Thắng hỏi anh câu gì đó nhưng Khải vẫn mải tìm kiếm xem tiếng chim kêu ấy ở chỗ nào. Chắc chắn đó phải là chú chim sâu nhỏ thật dễ thương. Thế mà ngày bé, bao nhiêu lần anh mang ná thun lêu lổng khắp các khu vườn... Chợt Thắng giật tay lại, quay ngoắt người đi, giận dỗi. Khải giật mình, ngắt khỏi những suy nghĩ miên man:
-Gì thế em?
Thắng quay lại, nét mặt trở nên cau có:
-Em biết mà, anh không thể nào khác đi. Anh lại nghĩ, lại nhớ, lại tiếc tình yêu cũ của anh rồi phải không?
Khải thất vọng, cúi đầu không nói. Thắng vẫn không tha:
- Hèn gì em hỏi anh đến ba lần mà anh không trả lời.
- Em hỏi anh gì vậy? Anh im lặng cũng là một cách trả lời đấy chứ.
Thắng nhìn sững Khải, nghẹn ngào:
- Anh không yêu em phải không. Ngồi với em mà anh chỉ nghĩ đến anh Tuấn.
Khải cắn môi:
- Ừ! Anh yêu Tuấn và yêu Tuấn mãi mãi.
Thắng bật khóc, vùng chạy. Khải không đuổi theo như bao lần trước đó. Anh nhìn theo rồi thầm nghĩ: Chắc là chẳng khi nào mình gặp lại Thắng để làm lành nữa... Trên sông những đám lục bình đầy hoa tím vẫn cứ trôi.
Khải cố gượng dậy với tay mở toang cửa sổ căn gác. Nắng ùa vào, len lỏi qua lớp màng tuyn trắng, tinh nghịch vờn lên mi mắt rồi khẽ chạy dài, ôm trọn cái thân hình tiều tụy của anh. Qua khung cửa nhỏ, từng đoàn xe hối hả lao nhanh trước mắt Khải. Tất cả guồng quay của ngày mới bỗng nhập nhòe. Những luồng suy nghĩ cứ chồng chéo lên nhau khiến mọi thứ như thể sắp nổ tung, không chịu nằm yên trong đầu Khải. Đứng trước gương, Khải không còn nhận ra mình. Từ khuôn mặt tới vóc dáng, tất cả đều không phải... "Mày đó sao Khải?". "Không!"...Trên gương mặt Khải những giọt nước mắt cứ rơi, cứ rơi...
Comments