Đêm tràn vào căn gác trống qua những ô cửa hình ôvan của ngôi nhà cổ nhìn ra phía hoàng hôn được phủ một lớp rèm dệt bằng thứ ánh sáng huyền hoặc của trăng. Trăng mười bốn thẹn thùng chỉ dám mấp mé bên ngoài khung cửa sổ, và nếu có vô tình bị gió thu thổi tung lên tà áo nhuộm sắc vàng loang loáng thì ngay lập tức nàng trăng ẩn mình đằng sau những làn mây lơ đãng. Cùng lúc đó căn gác trống bỗng trở nên tối om. Không có trăng, căn gác buồn hẳn, mọi vật chìm nghỉm vào đêm, nếu không có thứ âm thanh rè rè phát ra từ chiếc radio cũ thì căn gác nhỏ này hẳn sẽ cô đơn lắm!
Đêm nay, cũng như tất cả những đêm thứ bảy của hơn mười năm trở lại đây, cái radio cũ kĩ ấy mới lại có cơ hội phát ra những thứ âm thanh rè rè, xèn xẹt sau cả một tuần dài chờ đợi. Những thứ âm thanh như thở hắt ra của căn gác đã bắt đầu bước vào tuổi xưa cũ nhưng cũng đủ làm rách toạc cả đêm. Mười năm ba tháng, một khoảng thời gian đủ dài để mọi vật trong căn gác này biến thành kỉ niệm. Người ta hoặc là vô tình hay hữu ý đều đã bỏ quên căn gác nhỏ theo những bước dịch chuyển chậm chạp của thời gian. Chỉ trừ duy nhất một người đàn ông, người mà mỗi tối thứ bảy của mười năm, ba tháng qua, không một đêm nào sai hẹn. Cứ mỗi khi trăng chênh chếch về phía bờ tây là anh lại lặng lẽ đến với căn gác nhỏ này, rồi ngồi rất lâu bên chiếc bàn bằng gỗ sồi sờn cũ, lắng tai nghe cho hết chương trình radio mà anh chờ đợi, sau thì ôm lấy chiếc radio như ôm lấy người tình của mình. Cứ như vậy, anh khóc thút thít, rồi ngủ thiếp đi cho đến tận khi ông mặt trời gọi ánh sáng tỉnh dậy, sáng rực rỡ bên trong khắp cả căn phòng.
Tất nhiên là căn gác không biết chiếc radio ấy đã là một kỉ niệm quý giá nhất của anh và nó cũng thế.
Người đàn ông mở tung cánh cửa sổ ra để bao nhiêu đêm dồn cả vào bên trong căn gác, rồi anh ngồi đấy, đưa ánh mắt buồn nhìn thẳng vào đêm. Đơn giản là vì anh thích đêm. Đêm quyến rũ. Đêm mơ màng. Đêm dịu dàng như cái nhìn của tình nhân. Đêm đẹp. Không gian đêm yên tĩnh. Và cũng chỉ có đêm mới đủ sức bao bọc anh, che trở anh khỏi những dằn vặt về con người nội tại, cho anh cơ hội để gặp lại con người của quá khứ đằng sau những tiếng xèn xẹt lúc nửa đêm. Đối với anh, đêm là tất cả.
Nhưng đêm đâu có phải của riêng ai?
Cùng lúc đó, tại một Studio ở trung tâm thành phố, mặc cái không khí tấp nập, khẩn trương cho giờ lên sóng của tất cả các bộ phận kỹ thuật, một người đàn ông khá điềm nhiên bên tách trà gừng, anh đứng dựa lưng vào khung cửa kính sáng đèn của Studio dõi ánh mắt vào cái khoảng không trước mặt. Đêm. Đêm ở đây sao mà khác quá? Nó nhợt nhạt và loãng ra bởi sự hỗn tạp của những thứ ánh sáng hắt ra từ những cao ốc và hàng ngàn những con đóm đóm bạc chạy bằng điện dọc khắp các con đường, khắp các dãy phố. Sự vụng về, giả tạo của những thứ ánh sáng nhấp nhoáng ấy đã làm mất đi biết bao nhiêu giá trị của đêm. Bất giác, anh thấy thèm cái cảm giác được tan vào đêm nhung huyền và đầy bí ẩn của những năm tháng xưa cũ, thèm cái cảm giác được ở ngồi một mình trong cái căn gác nhỏ lúc nào cũng chỉ có đêm.
Ừ, phải rồi, chỉ có đêm ở đó mới không hề phôi pha.
Comments