Anh! em nhớ anh lắm...
Lúc nào em cũng nhớ đến anh
Hình ảnh của anh luôn ở trong tâm trí em mà em muốn bỏ nó ra cũng ko thể...
Anh có biết chăng...Gần đây em gặp rất nhiều chuyện buồn, em thật sự rất cần một người để chia sẻ....em biết phải nói những điều đó với ai đây khi chẳng có ai là hiểu em cả.....
Em cần anh!
Thật sự rất cần anh!
Cần anh nói chuyện với em
Cần anh chia sẻ niềm vui cũng như nỗi buồn với em...
Anh! lúc nào trong em cũng tồn tại một câu hỏi rằng liệu từ lúc em quen anh đến giờ anh có bao giờ dành tình cảm cho em dù chỉ một chút thôi?
Anh có biết khi giọng nói của anh cất lên là tâm trí em rối bời tất cả… Không biết anh có còn nhớ hay không, em đã từng nói với anh rằng: em và anh hai phương trời cách biệt... anh đã có hạnh phúc, mái ấm của riêng anh... Em là kẻ tội đồ khi đem lòng đơn phương một mối… mình là anh em thì tốt hơn đúng ko anh!? nói vậy mà sao giờ đây chính em lại đi trao tình cảm của mình cho anh là sao......chính em cũng ko biết nữa....
Em đã rất thật lòng khi yêu anh anh biết ko?
Em thật sự ko nghĩ rằng mình đã yêu anh.
Em ko muốn thừa nhận điều đó một chút nào…
Anh!
Đã rất nhiều lần em tự nói với mình là phải quên anh nhưng dường như điều đó quá khó với em, em ko làm được....
Lần đầu tiên em hiểu cảm giác yêu thật lòng là như thế nào... Phải, chính anh đã cho em biết được điều đó… Ngồi đây một mình với căn phòng lạnh lẽo, trong cái thế giới bóng tối chỉ có mình em...em thấy cô đơn lắm...
Em nhớ anh!
Em nhớ anh!
Em nhớ anh...rất nhiều...
Nếu có một điều ước có lẽ em sẽ ước rằng thế giới này không có thứ tình cảm gọi là tình yêu để ko có ai phải khổ, phải đau vì mong chờ nó nữa.... từ tình bạn đến tình yêu mà thôi....chứ có bao giờ tình yêu lại trở về tình bạn được đâu...khó lắm anh ơi...càng khó trở về điểm xuất phát khi...em quá yêu anh...
Không! Em thật sự không muốn nghĩ nữa… nhưng anh vẫn ở đó… vẫn mỉm cười… vẫn ấm áp làm sao…
Comments