Lại về nữa cái tháng ba quạnh quẽ Thoáng mơ hoài dường cũng nhạt hơn xưa Biết lấy gì cất giữ một màu trưa Trời chưa thấp mà lòng mình trống lắm Thì đổ lỗi bởi chiều này ảm đạm Giọt cà phê sánh đặc với cô đơn Chiếc thìa lười khuấy loãng một vùng sương Tháng ba gọi đừng vội thưa người nhé Không gió đâu chỉ luồng đông bắc khẽ Dẫn lá mùa hun hút mỗi tầm qua Muốn phôn nhau dăm mẩu chuyện làm quà Lơ đễnh bấm ngón tay nhầm số mãi Đành quán vắng dõi chân người qua lại Thơ tháng ba mấy khổ chẳng nên vần Chiều ẩm ương khuất tất nửa liềm trăng Vo tờ lịch ném một ngày vào góc lặng.
HÃY SỐNG THẬT VỚI CHÍNH MÌNH