Skip to main content

TRỜI ƠI...




Bất cứ cái gì gợi nhớ đến anh lại làm em tư lự. Em vừa muốn nghĩ đến anh, vừa muốn anh không chiếm quá nhiều phần trong tâm trí em đến vậy. Em muốn theo anh, bằng mọi giá nhưng làm sao được hả anh? Em sắp lên tòa lâu đài nguy nga ở cổng mặt trời rồi.

Bức thư thứ ba – Gửi anh!


Em ngốc quá! Tất cả là tại em thôi. Ai bảo em cứ bị hút theo người ta và để dòng suy nghĩ đến. Bông cỏ thơm lan hương vào lồng ngực. Em áp môi lên ngọn cỏ ngọt lành. Ghé tai xuống đất, nghe nhịp tim chậm lại. Ngửa mặt lên nhìn những đám cỏ mây mang bảy sắc cầu vồng.Hoàng hôn rực rỡ.Mây chiều xô đầu về phía xa đang sắp tắt, chói đỏ.Không gian yên bình chợt lóe lên, lộng lẫy trong khoảnh khắc vàng.Đám mây xám vờn quanh mặt trời tụ lại như một tòa lâu đài nguy nga. Chỗ kia là cổng trời. Cái khoảng nhỏ màu xám trắng như thụt sâu hơn những đám mây đậm màu khác. 


Em vẫn nghĩ bước qua nó chắc sẽ tới thiên đường. Và đằng sau nữa, hẳn sẽ có cả một cánh đồng thênh thang kì lạ đầy hoa thơm cỏ ngọt, mây ngũ sắc trắng vờn quanh trên đầu và mây trắng mỏng như khói lẩn quất bên dưới lối đi. Em luôn mơ về anh và em cùng dắt tay nhau đi tung tăng trên con đường dài không biết về đâu, dang tay ra với những vì sao đang dập dờn bay như những đàn bướm khổng lồ. Giấc mơ ấy làm cho em hạnh phúc.Phải.Em đã hạnh phúc khi mơ và nghĩ về anh.Cả ngày em mơ, cả ngày em nhớ. 


Em phải làm thế nào khi trái tim em luôn rung động, chỉ cần một làn gió nhẹ như giọng nói của anh cũng đủ làm nó rung lên và như con lắc đơn trong bầu chân không ma sát, nó như rung mãi rung mãi, những tiếng kêu lanh lảnh, vừa trong vừa đặc sắc, vừa đơn độc như tiếng chuông gió ban đêm vẫn treo ở đầu nhà.Em vẫn hay giam mình trong phòng, tắt hết đèn, chỉ để nghe nhạc. Nơi mà trước đây chúng ta thường hay âu yếm với nhau. Em muốn vây bọc mình trong không gian gợi nhớ đến anh, dù chỉ là tưởng tượng.Tại sao em lại sống như thế?Em không biết. 

Có lẽ vì sống như thế, em thấy mình say mê hơn, một người để hướng tới cũng giống như một ngôi sao sáng đang ở phía trước con đường, nó là cho em tin và đi theo như mê hoặc mà lại không phải, chính là thứ ánh sáng trong lòng đã thúc giục em mà thôi.Bất cứ cái gì gợi nhớ đến anh lại làm em tư lự. Em vừa muốn nghĩ đến anh, vừa muốn anh không chiếm quá nhiều phần trong tâm trí em đến vậy. Em muốn theo anh, bằng mọi giá nhưng làm sao được hả anh? Em sắp lên tòa lâu đài nguy nga ở cổng mặt trời rồi.Em xin lỗi anh! Chỉ vì một phút không làm chủ được mình mà em phải tự đánh mất anh.Ngoài trời đang mưa, từng hạt lất phất như quất nhẹ vào cửa.Lại giấc mơ đó.Một giấc mơ làm tôi huyễn hoặc giữa trắng và đen, hiện tại và quá khứ.

Mỗi lần suy nghĩ về anh là em lại lạnh cóng người.Vì nó thực lắm.Thực cứ như là em và anh khi quấn quýt bên nhau vậy. Thực đến nỗi ngay cả trong suy nghĩ em vẫn lắng nghe rõ từng nhịp tim của anh, từng hơi thở và cảm nhận đầy đủ sự ấm áp khi tựa đầu vào vai anh. Đời không như là mơ nên đời thường giết chết mộng mơ.Khẽ ôm một nghìn con hạc giấy em xếp tặng anh mà bây giờ em nhận ra nó không còn ý nghĩa nữa. Một nghìn con hạc giấy có cho một điều ước hay không? Xếp hạc giấy là xếp nên một tình cảm.Vậy khi tháo hạc ra, có tháo được tình cảm hay không? Chông chênh…Không gian yên ắng. Đêm tĩnh mịch. Em bỗng thấy lòng nhẹ tênh.Bỗng thấy mỉm cười chúc phúc không còn là điều quá khó khăn nữa. 

Gió chấp chới thổi vào da làm em ran rát như thể linh ứng điều ước này và như để viết lên một kết thúc không bao giờ là happy ending như những câu chuyện mà em viết…Nhưng em biết một điều rằng chúng mình vẫn sẽ hạnh phúc, chắc chắn hạnh phúc. Chỉ có điều là không còn ở bên nhau nữa mà thôi… Chỉ cần như thế thôi là được rồi.Từ trong sâu thẳm trái tim, em chúc anh vui vẻ và hạnh phúc bên một người nào đó.


Hết phần 3 


Bảo Nam

Comments

Popular posts from this blog

Anh đi

Sao anh lại đi hôm nay Chưa Đông mà đã cắt lòng, lạ chưa? Anh không đến tự ngày xưa Anh đi chọn buổi cơn mưa cận kề Trời buồn chớp giật lê thê Thu còn mê mãi sao về hỡi Đông… Anh về anh có buồn không Khi không có chút nắng hồng tiễn chân Khoảng xa, cứ cách xa dần Mấy sông, mấy núi, mấy đèo dần xa… Em xin làm hạt mưa sa Thấm trên vai áo theo anh về cùng!

Tiếng chàng hiu

Chiều hôm nay một tiếng chàng hiu buồn Rớt xuống lòng ta vũng bùn nước đọng Vài gợn nhỏ lăn tăn dấu sóng Lim dim khép lại hững hờ Tiếng chàng hiu buồn như giữa cơn mơ Có đó chợt liền không đó Cả tiếng dế lẻ loi trong vệ cỏ Cũng mơ hồ ngắt quãng chờ mong Bùn trăm năm đã đóng cặn đáy lòng Ta nói ta cười mà ta không biết Đời giỏi thật những say mê hơn thiệt Ta một mình, một nửa... nơi nao?

Một chút suy tư

Một chút suy tư!!! Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại.Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào. Có những khoảnh khắc trong cuộc đời khiến bạn nhớ người ta thật nhiều , đến nỗi bạn chỉ muốn chạy đến và ôm họ thật chặt . Hãy cho người đó biết bạn đã có suy nghĩ như thế !. Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn. Tương lai tươi sáng thường dựa trên quá khứ đã quên lãng, bạn không thể sống thanh thản nếu bạn không vứt bỏ mọi nỗi buồn đã qua. Một điều đáng buồn trong cuộc sống là khi bạn gặp một người có nghĩa đối với bạn , để rồi cuối cùng nhận ra rằng họ sinh ra không phải để cho bạn và chỉ có thể để họ đi .... Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều bạn cần làm là t