Skip to main content

Nắng lên rực rỡ (2)



- Anh Thăng Bình, tới giờ lên sóng rồi, mọi người đã sẵn sàng
- Ừ, anh vào ngay đây.

- Âm thanh?

- Sẵn sàng.

- Tín hiệu?

- Tốt.

- Bộ phận liên lạc?

- Đã thông suốt.

- Người dẫn chương trình và khách mời?

- Đã sẵn sàng.

- Tốt. Bắt đầu lên sóng. 3..2..1.


12 giờ…

Người đàn ông trong căn gác trống đã thôi nhìn vào đêm. Anh lấy tay áo, lau đi những vệt mờ do thời gian vô tình phủ lên kỉ vật quý giá của mình - chiếc radio có vỏ bằng gỗ sồi màu đỏ ối, rồi đặt nó lên trên bậu cửa. Trong đôi mắt nhung huyền của người đàn ông si tình, chiếc radio đẹp hẳn lên bởi trăng. 12h, chiếc radio bắt đầu những thứ âm xèn xẹt… “Đây là chương trình tâm sự đêm khuya với chuyên gia tâm lý Thăng Bình…”
Khuôn mặt người đàn ông giãn ra, đôi môi khẽ hé một nụ cười rất nhẹ. Không gian bỗng yên lặng tuyệt đối. Người đàn ông yên lặng tuyệt đối. Đêm cũng yên lặng tuyệt đối.

Rất nhẹ nhàng. Âm thanh của chiếc radio tan chảy vào đêm. Gọi về những mảnh ký ức xưa cũ nhưng tưởng chừng như mới chỉ ngày hôm qua…


Vẫn là đêm. Một đêm mưa tầm tã.

Căn gác nhỏ bỗng xuất hiện một vị khách lạ. Cái dai dẳng của tiết trời lúc giao thời đã đưa cả cơn mưa theo vị khách ấy vào đầy bên trong căn gác. Ướt nhẹp và lem nhem. Những giọt nước từ mái tóc rối bời của người khách lạ nhỏ xuống, chạm vào cái sàn gỗ thành những thứ âm thanh lúc thanh lúc nhẹ. Và Thăng Bình đứng đó, bất động trong một khoảng thời gian bất định rất lâu mà mãi về sau này Lê Thành vẫn không hiểu tại sao lúc ấy mình lại để cậu bé đứng lạnh cóng lâu như thế?

- Là em Thăng Bình đúng không? Sao lại chạy xuyên mưa như thế?

- Em lạnh quá! Lạnh quá..! - Thăng Bình thì thầm bằng những sức lực cuối cùng

Đêm vỡ ra. Thăng Bình nằm xoài xuống nền gỗ nhem nhép nước của căn gác có cửa số hướng về phía hoàng hôn. Im lặng rất lâu. Lê Thành lấy khăn ấm đắp lên trán của cậu bé có đôi mắt lẫn với màu của đêm. Rất nhẹ nhàng. Hình như bên ngoài đêm cũng thổn thức.

- Anh Thành, anh Thành à.

- Ừ, anh đây. Em tỉnh rồi hả. Có còn thấy lạnh nữa không?

- Không, nhưng em khát.

- Anh có trà gừng cho em đây. Sẽ ấm lại rất nhanh.

- Cảm ơn anh

- Thấy sao? Có nguội quá không? Để anh hâm lại cho em nhé?

- Không. Trà đậm lắm! Xin lỗi anh, em lại làm phiền anh nữa.

- Đừng khách sáo như thế . Có chuyện gì đúng không? Nói cho anh nghe đi? Sao lại chạy xuyên mưa như thế?

- Em không biết nữa. Hình như ba đã hiểu ra mọi chuyện. Sáng ba gọi em nói chuyện, ba nói bóng gió về giới tính và những bất hạnh của một gia đình gia giáo. Ba muốn hướng em đi du học và lấy vợ luôn. Em không chịu và cuối cùng thì ba bắt em chọn du học, lấy vợ hoặc ra đi cùng con người thật của mình. Ba rất nghiêm túc, em không nghĩ là ba đùa anh à?

- Vậy à? Mà sao ba lại nghi ngờ như vậy? Em có sơ xuất gì không?

- Không. Em cũng không rõ nữa. Nhưng thôi, mọi chuyện đã xảy ra rồi, và em sẽ chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình.

- Ở lại đây với anh nhé. Căn gác cũng rộng, mà anh chỉ có một mình, chắc mọi chuyện cũng không quá khó khăn.

Comments

Popular posts from this blog

Anh đi

Sao anh lại đi hôm nay Chưa Đông mà đã cắt lòng, lạ chưa? Anh không đến tự ngày xưa Anh đi chọn buổi cơn mưa cận kề Trời buồn chớp giật lê thê Thu còn mê mãi sao về hỡi Đông… Anh về anh có buồn không Khi không có chút nắng hồng tiễn chân Khoảng xa, cứ cách xa dần Mấy sông, mấy núi, mấy đèo dần xa… Em xin làm hạt mưa sa Thấm trên vai áo theo anh về cùng!

Tiếng chàng hiu

Chiều hôm nay một tiếng chàng hiu buồn Rớt xuống lòng ta vũng bùn nước đọng Vài gợn nhỏ lăn tăn dấu sóng Lim dim khép lại hững hờ Tiếng chàng hiu buồn như giữa cơn mơ Có đó chợt liền không đó Cả tiếng dế lẻ loi trong vệ cỏ Cũng mơ hồ ngắt quãng chờ mong Bùn trăm năm đã đóng cặn đáy lòng Ta nói ta cười mà ta không biết Đời giỏi thật những say mê hơn thiệt Ta một mình, một nửa... nơi nao?

Một chút suy tư

Một chút suy tư!!! Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại.Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào. Có những khoảnh khắc trong cuộc đời khiến bạn nhớ người ta thật nhiều , đến nỗi bạn chỉ muốn chạy đến và ôm họ thật chặt . Hãy cho người đó biết bạn đã có suy nghĩ như thế !. Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn. Tương lai tươi sáng thường dựa trên quá khứ đã quên lãng, bạn không thể sống thanh thản nếu bạn không vứt bỏ mọi nỗi buồn đã qua. Một điều đáng buồn trong cuộc sống là khi bạn gặp một người có nghĩa đối với bạn , để rồi cuối cùng nhận ra rằng họ sinh ra không phải để cho bạn và chỉ có thể để họ đi .... Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều bạn cần làm là t